Chương 21: Động vật ăn thịt

Giang Miểu nuốt xuống một ngụm nước miếng, chỉ vào khối thịt đó nói: “Chưởng quầy, miếng thịt này bán thế nào?”

Chủ quán lớn lên cũng không cao lớn, nhưng thoạt nhìn lại rất rắn chắc, gã liếc nhìn Giang Miểu, nói: “Thịt này 25 văn một cân, ngươi muốn bao nhiêu?”

“Khối thịt này cũng không có bao nhiêu mỡ, còn đắt như vậy?” Giang Miểu giả vờ giật mình hỏi.

“Sao lại không có mỡ? Này, này, không phải đều là mỡ?” Đồ tể chỉ chỉ những phần mỡ trắng.

“Như này cũng quá ít, mua về cũng rán ra được bao nhiêu dầu, ăn thịt nạc còn ngại đau răng. Như vậy, ngươi bán rẻ chút, khối thịt này ta mua hết, cũng đỡ cho ngươi phải cắt tới cắt lui.” Giang Miểu nói.

Đồ tể kia nhíu nhíu mày, mấy nam nhân thường lui tới mua thịt đều không mặc cả.

“Giảm một văn.”

“Một văn tiền?” Giang Miểu tỏ vẻ nghi ngờ, “Miếng này nhiều như vậy! Ta mua hết luôn mà, hết rồi ngươi không cần ở lại đây xem quán, tiết kiệm bao nhiêu thời gian, nói không chừng trở về còn có thể lại giúp trong nhà làm chút việc gì đó ——”

“Ba văn, không mua liền đi!” đồ tể kia bị hắn nói cho có chút tâm động, thân thể của nương tử không tốt, nếu có thể trở về sớm một chút xác thật không tồi. Hơn nữa bình thường một chút thịt cuối cùng như này cũng đều rất khó bán, nhiều người chọn mỡ bỏ lạc rồi lại mua không nhiều. Nhưng chung quy việc giảm giá làm người có chút không thoải mái, cho nên lúc này ngữ khí của gã khi nói chuyện hơi chút ác liệt.

“Được, phiền toái đại ca cân lên giúp ta.” Giang Miểu một chút cũng không để bụng ngữ khí của đồ tể, còn hướng gã cười cười, ba văn tiền đấy, tương đương với hôm nay nhặt được một cân đậu phụ khô.

Đồ tể kia thấy hắn cười, ngược lại có chút ngượng ngùng, trầm mặc mà giúp hắn cân thịt, còn đem khối xương bên cạnh chặt một miếng nhỏ cùng đưa cho Giang Miểu.

Giang Miểu vừa thấy càng là cao hứng, khi móc ra tiền đồng đã tính trước đưa qua cho gã, ngoài miệng còn không quên nói hai câu lời hay.

Hắn mang theo thịt về đến nhà, múc gạo đổ vào trong nồi nấu cơm, sau đó bắt đầu xử lý khối thịt trên tay. Bởi vì thịt cũng không béo, không làm được thịt kho tàu, hắn dứt khoát thái miếng nhỏ xào ăn.

Hắn đem một nửa thịt cắt thành lát, một nửa còn lại đặt ở trong chén đậy lại. sau khi cho gia vị lại thả chút bột mì vào trộn cùng, cái này là vì muốn làm vị thịt càng thêm non mềm, đáng nhẽ nên cho tinh bột, nhưng nơi này hắn không có nên chỉ có thể thay thế bằng một chút bột mì.

Sau khi xử lý thịt xong, hắn lại lột mấy lá tỏi rửa sạch sẽ cắt thành đoạn, đặt ở một bên.

Lúc này mùi cơm từ trong nồi cũng bay ra tới, Giang Miểu mở nắp nồi vừa thấy, đúng là cơm cháy hoàn mỹ nhất, một tầng hơi mỏng màu vàng cơm cháy phía dưới, ăn vừa giòn lại vừa thơm.

Hắn đem múc cơm ra chén lớn, rửa sạch sẽ nồi, đổ dầu vào nồi, đợi sau khi dầu nóng đổ lá tỏi mới cắt xong vào. Sau khi xào vài cái thì dùng muôi múc ra bỏ một bên, lại đem thịt heo đã ướp nãy giờ đổ vào nồi xào.

Trong nháy mắt khi thịt đổ vào nồi liền tản mát ra mùi hương quả thực làm người điên cuồng, đặc biệt là Giang Miểu đã lâu không ăn thịt, lúc này dạ dày hắn đều run rẩy phát đau.

Hắn nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục xào, đợi đến khi thịt biến sắc, lại đem lá tỏi trộn vào xào cùng nhau. Đến lúc thịt xào sắp xong hắn mói cho chút muối vào, đảo thêm hai ba cái là có thể cho ra khỏi nồi.

Giang Miểu gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, tức khắc hạnh phúc đến muốn rớt nước mắt, hắn lại lần nữa xác định, chính mình chính là một loài động vật ăn thịt!

Kế tiếp, đó là ăn ngấu nghiến, hắn liên tục cho cơm và đồ ăn vào trong miệng. May mắn không có người khác ở chỗ này, bằng không sẽ cho rằng chính mình thật ra là dân chạy nạn mới chạy nạn lại đây. Giang Miểu cũng muốn khống chế một chút bộ dáng ăn uống của chính mình, nhưng mỹ vị vừa vào miệng lại làm hắn không dừng lại được.

Sau khi ăn uống đầy đủ, Giang Miểu dựa vào trên ghế đánh cái cách. Hắn quyết định, về sau dù có vội vàng đến đâu cũng không thể bạc đãi chính mình ở phương diện thức ăn! Người sống một đời, hai chữ ăn uống, trước hết hắn phải thỏa mãn nhu cầu cơ bản nhất này mới có thể theo đuổi sung sướиɠ về mặt tinh thần.