Chương 22: Bánh bao nhân đậu phụ

Ba cân đậu phụ khô kia làm nhân có thể gói được 30 cái bánh bao, mấy cái bánh bao này nhỏ hơn so với bánh làm nhân củ cải. Nhưng Giang Miểu vẫn quyết định bán hai văn tiền một cái, rốt cuộc giá cả hai loại nguyên liệu chênh nhau nhiều, một cân đậu phụ khô giá bằng ba cân củ cải.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Miểu lại đi bày quán.

Mới vừa đem gánh hàng đặt xuống đất liền thấy Vương chưởng quầy đi tới trước mặt.

Giang Miểu quen thuộc mà chào hỏi: “Vương chưởng quầy, hôm nay có thêm một loại nhân bánh bao, ngài cần phải nếm thử.”

Vương chưởng quầy không có đáp lời, ánh mắt nhìn Giang Miểu lại có vài phần kỳ quái, hắn ta gắt gao mà nhìn chằm chằm Giang Miểu, tựa hồ như suy tư cái gì.

Giang Miểu khó hiểu vì sao hắn ta lại có dáng vẻ này, chẳng lẽ hôm nay quần áo hắn mặc có vấn đề, hoặc là hắn buộc tóc không chỉnh tề?

Giang Miểu duỗi tay sờ sờ, tức khắc nghĩ thầm hỏng rồi! Hắn quên che mặt!

“Ngươi…… Ngươi là tiểu ca bày quán trước kia?” Vương chưởng quầy có chút chần chờ.

Giang Miểu có chút xấu hổ mà cười cười.

So với Giang Miểu càng xấu hổ hơn chính là Vương chưởng quầy, bản thân hắn là người có chút lắm mồm, mấy ngày nay hắn không ít lần lấy Giang Miểu cùng phía trước kia tiểu ca làm so sánh, trong giọng nói cũng không thiếu ý tứ trêu chọc.

Nhưng mà vì sao mà hai người lại là một người rồi?!

Nghĩ đến mấy ngày nay chính mình đều nói xấu người ta ngay trước mặt, Vương chưởng quầy cảm thấy cả người đều không ổn.

Giang Miểu nhìn ra tâm tư của hắn, sợ hắn quá mức để ý mà về sau không tới chiếu cố sinh ý của mình, hắn lập tức liền mở miệng nói: “Vương chưởng quầy xin thứ lỗi, tại hạ không phải cố ý giấu giếm. Mấy ngày hôm trước vừa vặn bị bệnh, sợ dính phải gió độc nên mới lấy vải che mặt. Còn đánh giá của mọi người đối với bánh bao ta làm lúc trước, ta còn phải cảm ơn mọi người đấy! Nếu không phải mọi người thường xuyên góp ý cho ta, hiện tại ta cũng làm không được bánh bao ăn ngon như vậy.”

Vương chưởng quầy nghe hắn nói như vậy, thái độ còn rất chân thành, xấu hổ trong lòng ít đi rất nhiều. Người ta không chỉ không ngại, còn cảm ơn mình, trong lòng cảm thấy tiểu tử này thật là một người rộng lượng.

“Giang tiểu ca, vậy ngươi cũng đừng trách móc, chúng ta chỉ là ngoài miệng không giữ cửa, nhưng cũng không có gì ác ý gì. Lúc nãy không phải ngươi nói có nhân bánh bao mới sao? Lấy cho ta bốn cái.”

Giang Miểu cười đáp ứng, gắp cho hắn ta bốn cái bánh bao đưa qua. Vương chưởng quầy cắn một ngụm, đôi mắt lập tức sáng: “Nhân bánh bao này cũng ăn rất ngon, ta nếm ra có vị đậu, chẳng lẽ là làm từ đậu hủ?”

“Đúng vậy, đây là ta mới làm ra bánh bao đậu phụ khô! Ngài thật là lợi hại, một ngụm liền nếm ra được vị! Không hổ là người sành ăn nổi danh cả phố chúng ta!”

Vương chưởng quầy bị hắn thổi phồng vô cùng cao hứng, từ trước đến nay hắn ta đều lấy việc chính mình sành ăn vì vinh. Lập tức hắn ta liền đứng ở bên cạnh quầy hàng ăn tiếp, thuận tiện còn tiếp đón người quen của mình lại đây nếm thử loại bánh bao mới ra.

Những người chung quanh nhìn tâm động không thôi, đều lại đây mua, chỉ chốc lát sau 30 cái bánh nhân đậu liền đã bán hết. Người không mua được càng thêm tò mò, bánh bao đậu phụ khô sẽ là có hương vị gì? Cố tình loại này bánh bao này làm có một ít, người không nhanh ta đã không mua được.

Vì thế mấy ngày sau, bánh bao đậu phụ khô của Giang Miểu luôn bán nhanh hơn so với bánh bao nhân củ cải.