Chương 23: Là thanh âm tan nát cõi lòng của ai ?

Lưu đại nương đưa cháu nội của mình đi tư thục, sau khi trở về liền thẳng thở dài.

Giang Miểu ngồi ở bên ngoài băm nhân, thấy vậy liền hỏi nàng có chuyện gì sao?

Lưu đại nương mặt ủ mày ê: “Không phải là lại sắp phải giao quà nhập học sao? Mỗi tháng đều tiêu tốn một khoản như vậy, 500 văn đấy, đặt ở trong thôn cũng đủ chi phí sinh hoạt mấy tháng rồi.”

“Để làm chi phí sinh hoạt trong thôn thì lại nuôi không ra người đọc sách,” Giang Miểu cười hì hì nói, “Ai không biết cháu nội của ngài là người rất thông minh, nghe nói hai ngày trước còn được phu tử khen ngợi, ban cho hắn một cây bút lông. Sau này đứa nhỏ công thành danh toại, ngài đã có thể làm lão phong quân, còn đau lòng chút tiền ấy?”

Nói đến cái này, trên mặt Lưu đại nương liền có tươi cười, trong lòng đối với 500 văn kia cũng không hề chú ý nữa.

“Mượn cát ngôn của cháu, nhưng mà cũng phải nói, cháu trai ta đọc sách xác thật là so người khác tốt hơn một chút, năm học trước, chưa từng bị phu tử gõ thước đâu.” thanh âm của bà lại đè thấp chút, “Mới ngày hôm qua, Bạch gia tiểu nhị Kính Ngọc, không đọc được sách bị phu tử đánh, vừa khóc nấc vừa trở về.”

Đề cập đến khuyết điểm của chủ nhà, Giang Miểu không lại nói gì, quay đầu lại nói đến chuyện khác. Nơi phát ra tin tức của Lưu đại nương rất rộng, thực nhanh, Giang Miểu liền từ trong miệng của bà nghe nói một sự kiện.

Nghe nói mười bảy tháng này là sinh nhật Phật giáo a di đà phật, thành bắc chùa Phổ Linh muốn mở hội Phật, đến lúc đó sẽ mở ra các cửa đại điện nghênh thiện nam tín nữ đi vào dâng hương lễ Phật. Bá tánh Lương Quốc phần lớn thờ phụng Phật giáo, đến lúc đó người đi dâng hương nhất định rất nhiều, trường hợp nhất định rất là đồ sộ.

Nhưng mà đối với Giang Miểu mà nói, người nhiều có ý nghĩa gì? Ý nghĩa là cơ hội phát tài tới! Một trường hợp lớn như vậy, đi bày quán bán đồ vật nhất định sẽ kiếm được tiền!

Ý định bày quán kiếm tiền ở hội Phật vừa nảy ra, Giang Miểu liền hưng phấn lên, hắn quay chung quanh đề tài này hỏi Lưu đại nương một lúc lâu, hy vọng có thể từ đó được đến một ít tin tức hữu dụng.

Lưu đại nương tự nhiên là biết gì nói hết, nhưng trên cơ bản đều là tòa đại điện nào Bồ Tát linh nghiệm nhất, các loại tư thế dâng hương quỳ lạy, đối với chuyện làm như thế nào có thể bày quán ở bên ngoài, bà ấy căn bản là không rõ ràng lắm.

Giang Miểu không có nản lòng, ngược lại hỏi đến việc đi nơi nào mua sắm hương nến tiền giấy. Mở hội Phật, bán đồ vật tốt nhất khẳng định là chúng nó, đến lúc đó ở cửa miếu mở các quầy nhỏ, nhất định tài nguyên sẽ tới cuồn cuộn.

“Ở Phố bên cạnh có bán mấy cái này, nhưng mà cháu đừng đi cửa hàng Trần Ký ở bên trong cùng, nhà đó bán hương luôn là đốt được một nửa thì tắt, rất không may mắn! Tốt nhất là đi Lý Ký, đồ vật nơi đó vừa nhiều vừa chất lượng tốt, giá cả cũng phải chăng.” Lưu đại nương nói.

Giang Miểu gật gật đầu: “Đợi lát nữa cháu qua đó nhìn xem.”

Lưu đại nương kinh ngạc: “Cần gì đợi lát nữa đi luôn? Từ giờ đến Hội Phật còn có vài ngày nữa mà. Hơn nữa dù cháu không đi mua luôn cũng không có việc gì, đến lúc đó mấy cửa hàng này sẽ mở một quầy bán ở bên kia, giá cả cũng giống như trong tiệm bán, tiện lợi cho khách hành hương, còn đỡ mất công mang theo.” Lưu đại nương đối cái này rất là vừa lòng.

“Leng keng —”

Là thanh âm tan nát cõi lòng của ai ?