Chương 25: Trước hội Phật 2

“Giang tiểu ca, buôn bán tốt đẹp, hôm nay ngươi muốn mua cái gì? Ngày hôm qua mới tới một thuyền hàng hóa, đều rất mới mẻ!”

Được rồi, trừ bỏ ưu điểm đã nói trước đó, chưởng quầy nói chuyện dễ nghe người lại nhiệt tình, cũng sẽ không bởi vì người ta mua đồ vật ít mà bày ra mặt lạnh, đối ai đều hòa hòa khí khí, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Giang Miểu trở thành khách hàng trung thành ở đây.

“Ngô chưởng quầy buôn bán thịnh vượng, hôm nay vẫn là lấy mấy thứ kia, mỗi loại lấy cho ta một lạng. Đúng rồi, tôm khô tạm thời không lấy.” Giang Miểu chắp tay, nói.

Ngô chưởng quầy sửng sốt: “Thật sự không cần? ngươi cho vào bánh bao cái này ăn lên rất ngon mà.” Vị ngọt của thịt tôm cùng thêm cùng gia vị ăn vào thật đúng là không tồi, Ngô chưởng quầy tuy rằng cần coi cửa hàng mà không đi được, nhưng cũng không ít lần phái đi tiểu nhị đi mua.

“Đúng vậy, quá hai ngày nữa không phải có Hội Phật sao? Ta chuẩn bị đi chỗ đó bày quán mấy ngày, cũng không dám bỏ mấy thức ăn mặn vào bên trong nhân.”

“Cũng đúng, vậy ta kêu tiểu nhị đi cân cho ngươi.” Ngô chưởng quầy đang chuẩn bị kêu người, Giang Miểu lại nói: “Không vội, trong tiệm của ngài có bán nấm hương khô hay không?”

“Nấm hương khô? Hình như đã hết rồi.” Ngô chưởng quầy nhíu mày suy tư một lát, “Đúng rồi, Vương nhị, ngày hôm qua trong đám hàng mới tới có một túi đúng không?”

Tiểu nhị gọi là vương nhị lên tiếng: “Đúng vậy, có một túi rất lớn, chính tay ta dỡ xuống dưới.”

“Ngươi đi lấy một ít ra tới, làm Giang tiểu ca nhìn xem.”

Vương nhị thực mau liền cầm mấy cây nấm hương khô ra, Giang Miểu nhận lấy cầm trong tay cẩn thận xem, cái đầu mấy cây nấm hương này rất lớn, bên cạnh cuốn vào trong, có thể thấy được thời điểm ngắt lấy vừa vặn tốt, nếu là cái loại có đầu dù phẳng, chính là nấm quá mức già. Lại xem phía dưới thân cây thô to, cái nếp uốn rất là chặt chẽ. Để lên gần chóp mũi ngửi, còn có một loại mùi hương thơm.

“Thế nào, nấm này có được tính là thượng phẩm không?” Ngô chưởng quầy thấy động tác của hắn, liền biết hắn là người thạo nghề, người bình thường chọn nấm hương phần lớn là do hợp mắt, rất nhiều phương diện chi tiết không chú ý đến.

Giang Miểu gật đầu nói: “Xác thật là thượng phẩm, không biết giá như thế nào?”

Ngô chưởng quầy nói: “Nấm này là từ trên núi cao vận xuống dưới, tiêu phí không ít sức người sức của, giá cả tự nhiên là có chút cao. Muốn mười một văn một lạng.”

Nghe được báo giá, Giang Miểu nhanh chóng ở trong lòng đánh lên bàn tính nhỏ.

Đối với nấm hương thượng phẩm, giá này cũng không tính quá cao. Nhà của Giang Miểu ở gần siêu thị, nấm hương phẩm chất tốt chút cũng đến tám khối năm một lạng, tính lên một cân cũng đến 85 khối.

“Được, trước lấy cho ta cái này hai lạng.” Giang Miểu nói.

“Giang tiểu ca thật là thống khoái, bao nhiêu người sau khi nghe được giá đều nói ta là gian thương, nói một lạng nấm đều có thể mua được với một cân thịt.” Ngô chưởng quầy kinh ngạc rất nhiều lại có chút buồn bực.

“Mấy loại hàng khô giá đều khá đắt, dân chúng đúng là có chút khó tiếp thu. Nhưng mà dùng để ăn không nổi, lấy tới làm chút tạo vị thì vẫn là có thể.” Giang Miểu cười nói, hắn cũng chỉ chuẩn bị mua một hai lần, tôm khô cũng có công năng này, còn càng rẻ hơn một chút.

“Giang tiểu ca thật là tâm tư linh hoạt, nấm khô thế mà cũng có thể lấy làm gia vị.” Ngô chưởng quầy nghĩ, chẳng lẽ là mỗi đĩa đồ ăn bỏ vào hai cây à?

Hai người chưa nói được vài câu, bên kia tiểu nhị đã đem đồ vật Giang Miểu muốn mua cân rồi bọc lại hết. Mấy cái túi đồ bé tí như này còn chưa phủ kín được đáy rổ vậy mà lại lấy đi của hắn hơn một trăm văn, thật đúng là kiếm tiền như kéo tơ, tiêu tiền như nước chảy!

Giang Miểu cầm đồ vật mua được về tới chỗ ở, bắt đầu xử lý nấm hương. Trước tiên đem nấm hương khô rửa qua rồi ngâm một lát cho nấm mềm, sau đó rửa sạch mấy thứ linh tinh dính trên nấm. Lại đem nó cắt thành từng miếng nhỏ, để dưới nắng phơi khô hơi nước. Chờ đến khi mặt trời xuống núi thu hồi nấm hương. Đem những miếng nấm hương này để vào trong nồi, hong khô bằng lửa nhỏ, trong khi hong đều không thể dừng tay đảo nấm để tránh bị cháy. Chờ đến khi đã hong khô nấm hương đến không có một chút hơi nước, liền có thể đem nó từ trong nồi đổ ra.

Giang Miểu nhân lúc nấm kho còn nóng đem nó đổ vào trong cái bát nhỏ, sau đó dùng chày chậm rãi nghiền là có thể đem nó nghiền thành bột nấm hương. Cái quá trình rất tốn thời gian, cho dù Giang Miểu là người rất kiên nhẫn, cũng không khỏi có chút muốn ngáp ngủ.

Từ sau khi đi đến cổ đại, thời gian Giang Miểu làm việc và nghỉ ngơi liền chậm rãi theo quy luật, đặc biệt là vào đông trời tối sớm, có đôi khi hơn năm giờ trời đã tối sầm, chỉ có một người ở trong phòng, cũng chỉ có thể ngủ. Không muốn ngủ cũng không có biện pháp nào, bởi vì ban đêm ở cổ đại không thể so hiện đại, hoạt động giải trí cũng cực ít.