Chương 1: Xuyên việt đến Hương Giang năm 90

_________

"Em gái nước đường, tỉnh lại đi."

"Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào."

"Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết."

Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau.

(*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia)

Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường.

“Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên.

Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát.

Đây là đâu?

Cô nhớ rõ ràng, một giây trước vẫn còn đang trợ giúp quốc gia trấn áp quỷ khí, ngăn cản quỷ vật sống lại, để ngăn chặn hoàn toàn quỷ khí cô cùng một đám sư huynh muội huyền môn cuối cùng đã hiến thân tuẫn đạo.

Chẳng lẽ cô vẫn chưa chết?

Không chờ Sở Nguyệt Nịnh nghi hoặc quá lâu, cô nhanh chóng thu được một đoạn ký ức.

Hóa ra đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ở Hương Giang, tựa sách là [Đại lão Hương Giang ngọt ngào chuyên sủng], nguyên chủ cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, thậm chí người qua đường cũng không được tính, hơn nữa khẩu pháo hôi này đã tại một khắc trước ngoại tuyến.

Nguyên chủ là người Tương Thành, sau khi mẹ qua đời, cô dẫn theo em gái đến nương nhờ cha mình đang gây dựng sự nghiệp ở Hương Giang, mới phát hiện cha cô sớm đã ở sau lưng mẹ con cô có một gia đình khác.

Nguyên chủ không chịu nhận cha mình, mang theo em gái rời khỏi, nhưng sau đó vì nhiều lý do mà ở lại Hương Giang. Để nuôi em gái, nguyên chủ bắt đầu làm công cho một quán rượu, sau khi dành dụm được mấy tháng tiền, nghe người ta nói bày quán kiếm lời rất nhiều nên dùng kỹ thuật làm nước đường học được ở quán rượu mà mở quán.

Nhưng sau khi cô đóng học phí cho em gái không bao lâu, chủ nhà lại đến đòi tiền thuê nhà. Nếu tối nay còn không giao ra tiền, cả hai sẽ bị tống cổ ra ngủ ngoài đường.

Nguyên chủ đang mong tối nay tiền bán nước đường có thể trả được một nửa tiền thuê nhà, không ngờ gặp phải một đám lưu manh đòi thu phí bảo kê. Tiền thì bị cướp, còn nguyên chủ trong lúc giằng co bị đẩy ngã, không những đầu bị thương mà ngay cả mạng nhỏ cũng ném.

Chủ quán Trương Ký thấy Sở Nguyệt Nịnh hồi lâu không nói gì, cực kỳ lo lắng: "Có phải ngã ngốc rồ? Hay là đưa đến bệnh viện kiểm tra xem?"

Đối phương nói tiếng Quảng Đông.

Sở Nguyệt Nịnh mơ mơ hồ hồ cũng hiểu được đối phương nói gì, sờ sờ mười đồng còn sót lại trong túi quần, nghe thấy mình sắp bị đưa vào bệnh viện, cô sợ tới mức phản ứng mãnh liệt, vô thức buột miệng thốt ra.

"Tôi không đi, tôi ổn."

Sợ bị đưa vào bệnh viện phải thanh toán tiền chữa trị.

Cô không dám nằm nữa, liền dùng cả tay lẫn chân đứng dậy, mỉm cười với mọi người đang vây xem: “Mọi người nhìn xem, tôi thật sự không sao cả.”

Sở Nguyệt Nịnh nói xong, ở tại chỗ nhảy nhảy hai cái.

“Không sao thì tốt rồi.” Ông chủ quán Trương Ký xác nhận Sở Nguyệt Nịnh không sao mới phất tay để cho mọi người giải tán.

"Giải tán đi, mọi người tiếp tục làm việc."

Một đám chủ quán lúc này mới lần lượt quay trở lại gian hàng của mình.

Sau khi không còn người nào nữa.

Lúc này Sở Nguyệt Nịnh mới nhìn thấy đống bừa bộn dưới đất, khoai lang, đu đủ, sữa và những nguyên liệu làm nước đường khác vương vãi trên đất, khoai thơm đã vất vả nấu chín cũng bị giẫm thành một đống hỗn độn, một đống lớn dính vào trên mặt sàn xi măng.

Vì để kiếm được nhiều tiền hơn, nguyên chủ ban đầu đã mua nhiều nguyên liệu hơn so với bình thường, chuẩn bị suốt cả một đêm, hiện tại còn chưa bán hết một phần ba, liền cả tiền thuê nhà cũng bị cướp mất. Sở Nguyệt Nịnh che trán cảm giác đau đầu dị thường.

Chẳng lẽ đêm nay thực sự phải ngủ ngoài đường?

"Cô thực sự không sao chứ?" Lên tiếng là Lâm Gia Hoa, người bán bánh sữa ở quầy hàng bên cạnh, hắn chỉnh lại chiếc tạp dề sọc đỏ vàng của mình, dưới cặp kính bạc có một vòng xanh đen. Trước đó hắn chính là người đã giúp nguyên chủ chống lại đám lưu manh trộm tiền nên bị đánh.

"Không có việc gì." Sở Nguyệt Nịnh vắt khô vạt áo thun thấm ướt nước đường, cô mượn cây chổi từ chỗ chủ quán Trương Ký quét sạch vật liệu trên mặt đất rồi vứt vào thùng rác, sau khi quét xong vẫn như trước tâm sự nặng nề.

“Vậy nếu quầy hàng có chuyện gì có thể nói với tôi.”

Lâm Gia Hoa và Sở Nguyệt Nịnh trạc tuổi nhau, gian hàng lại ở sát cạnh, từ trước đến giờ luôn có mối quan hệ rất tốt, biết rõ Sở Nguyệt Nịnh đang gặp khó khăn về tiền thuê nhà, hắn từ chiếc giỏ nhựa bên người móc ra mấy đồng đô la Hồng Kông.

"Chỗ này có 150 đồng, cô cầm dùng tạm trước đi.

Sở Nguyệt Nịnh lau sạch nước đường trên xe đẩy, lắc đầu từ chối: “Bỏ đi, trong nhà cậu cũng có người chờ ăn cơm mà.”

Nguyên chủ tìm khắp các căn phòng rẻ nhất ở Hương Giang, chỉ có ở Thâm Thủy Bộ* là có giá rẻ hợp lý nhất, rộng 20 mét vuông, cũng ước chừng một nghìn rưỡi một tháng.

150 đồng giống như muối bỏ biển, còn không bằng để Lâm Gia Hoa giữ lại.

(*là một trong mười tám quận của Hồng Kông.)

_________