Chương 2: Thầy tướng số

_________

Lâm Gia Hoa suy nghĩ một chút, kiên trì nhét 150 khối cho Sở Nguyệt Nịnh, giúp đỡ nghĩ biện pháp, “Không bằng như vậy, cô dùng tiền đi mua một ít hàng hóa, ban đêm có rất nhiều người, chúng ta cũng không nhất định phải bán nước đường, bán một chút đồ chơi dành cho trẻ con cũng được, tiền bán hàng hôm nay tôi cũng sẽ đưa cho cô.”

Chuẩn bị nguyên liệu làm nước đường cần có thời gian, đồ chơi trẻ em thì tiện hơn nhiều, chỉ cần có hàng là có thể bán ngay. Trước mắt lúc này, có thể kiếm lời được chút nào hay chút đó.

Sở Nguyệt Nịnh hiểu ý tốt của Lâm Gia Hoa, nhưng ngay cả khi mua đồ về bán đi với giá gấp đôi, số tiền kiếm được cũng không đủ để trả một nửa tiền thuê nhà, nhưng ngược lại nếu như hành nghề cũ...

Tốt xấu gì cô cũng là thiên tài huyền môn, thầy tướng số và phong thủy, ở thế kỷ 21 cũng là nhân tài kiệt xuất. Không có đạo lý đổi một chỗ ở liền bị thế đạo ép đến chết đói.

Sở Nguyệt Nịnh càng nghĩ càng thấy khả thi, hai mắt toả sáng nhìn về phía Lâm Gia Hoa: “A Hoa, gian hàng của anh có bút không?”

"Bút? Đương nhiên là có." Lâm Gia Hoa quay người đi về phía quầy hàng, cúi người tìm kiếm, cuối cùng giơ lên một cây bút màu đen đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, có chút tò mò hỏi: "Cô muốn làm gì?"

Sở Nguyệt Nịnh không kịp trả lời, vội vàng lau sạch xe nước đường, đặt tất cả chai lọ dưới gầm xe lên bàn, lấy tấm bìa cứng vốn dùng để kê nguyên liệu ra, đặt trên mặt đất, sau đó mở nắp bút.

Xoát xoát xoát——

Cô viết phía trên tấm bìa cứng hai dòng chữ lớn: đoán mệnh, phong thủy.

Lâm Gia Hoa không dám tin nhìn sang: "Cô biết bói toán và xem phong thủy à? Tôi chưa từng nghe cô nói qua."

"Biết sơ sơ." Sở Nguyệt Nịnh vốn là muốn khách khí một chút, nhưng sau đó cô nhớ tới, bói toán cùng phong thủy cấm kỵ nhất chính là không vững, hiện tại cũng không phải là kiếp trước thời điểm ở Huyền môn cần phải khiêm tốn, cô ưỡn ngực lập tức đổi giọng: "Không, tôi biết, hơn nữa còn vô cùng giỏi."

Bộ dáng tự tin của thiếu nữ lây nhiễm Lâm Gia Hoa, hắn vốn dĩ còn lo lắng Sở Nguyệt Nịnh sẽ không gượng dậy nổi, nhưng xem ra đối phương kiên cường hơn hắn nghĩ.

"Được rồi, vậy chúc cô đêm nay thu hoạch bội thu."

"Cảm ơn."

Sở Nguyệt Nịnh dựa tấm bìa cứng vào bên cạnh xe đẩy, lại đi sang phố đối diện kiểm tra phông chữ thật to đầy bắt mắt, rồi mới quay lại quầy hàng ngồi xuống.

Xe đến rồi đi, cửa hàng âm thanh hết phát nhạc Beyond lại đến Lưu Đức Hoa, những người sau giờ tan sở đi thành từng nhóm nhỏ.

Những người ban đầu đến vì chữ trên tấm bìa, sau khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi của Sở Nguyệt Nịnh phía sau đều lắc đầu bỏ đi.

Sở Nguyệt Nịnh từ nhỏ đã là nhân tài kiệt xuất đứng đầu gia tộc Huyền Môn. Kiếp trước một lần bói toán của cô trị giá hàng trăm vạn, bày một phong thủy cục càng là lên đến ngàn vạn. Chưa từng thiếu nguồn khách hàng, cũng chưa bao giờ nếm qua cảm giác thất bại như thế này.

"Muốn bắt đầu lại thật sự rất khó mà."

Sở Nguyệt Nịnh ngẩng đầu thở dài.

Đột nhiên một tiếng hét to làm cô chú ý.

“Kiên thúc, Phân thẩm, hai người ra ngoài mua đồ à?”

Sở Nguyệt Nịnh tìm kiếm chủ nhân giọng nói, đối diện xe có một đôi vợ chồng trung niên dìu đỡ nhau, người đàn ông trung niên lưng còng, đôi tay gầy guộc buông thõng dưới chiếc áo sơ mi sọc rộng thùng thình, vẻ mặt ủ rũ nói đó nói: "Mua hai phần mì Chezai*."

(*một loại mì ống nổi tiếng ở Hồng Kông.)

Sở Nguyệt Nịnh nhịn không được liếc nhìn hai cái, đầu óc quay cuồng.

Mì Chezai là quán ăn bình dân, một cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng như thế sao có thể ăn đồ ăn nhanh rẻ tiền như vậy được?

"Kiên thúc là hàng xóm cũ của tôi." Lâm Gia Hoa thấy Sở Nguyệt Nịnh nhìn chằm chằm vào hai người họ nên giải thích: "Đừng nhìn bộ dáng Kiên thúc hiện tại, khi còn trẻ, chú ấy cực kì uy phong đó. Chú ấy từng là cảnh sát của tổ trọng án Cửu Long, khi còn trẻ giúp đỡ kẻ yếu trừ hại cho dân, giải quyết không biết bao nhiêu vụ án lớn nhỏ, còn làm không ít công tác từ thiện, sau khi nghỉ hưu có lương hưu, cuộc sống rất nhàn hạ. Ai có thể nghĩ đến..."

Sở Nguyệt Nịnh tiếp lời: “Ai có thể ngờ rằng con gái của ông ấy lại bị gϊếŧ.”

"Hả?" Lâm Gia Hoa giật mình hoảng sợ, "Sao cô lại biết? Nhưng mà con gái ông ấy không phải bị gϊếŧ, mà là ngoài ý muốn bỏ mình."

Kiên thúc cầm lấy mì được gói kỹ rồi quay người. Lúc này Sở Nguyệt Nịnh mới nhìn rõ ràng khuôn mặt của ông ấy, hai mắt vô thần, ấn đường biến đen, theo phương hướng ông ấy đi, hắc khí từng chút một lan tràn, nhanh chóng nuốt hết nửa người của hai vợ chồng.

Khi đi ngang qua một gian bán nước đường.

Sở Nguyệt Nịnh đột nhiên hỏi một câu.

"Kiên thúc, chú lúc tuổi già vốn nên hưởng hết phúc lành với con gái, con cháu xum vầy, vậy mà bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, chú có muốn biết con gái chú đã chết như thế nào không?"

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Nước đường là món tráng miệng, thuộc chuỗi ẩm thực Quảng Đông, hầu hết chủ yếu có tác dụng thanh nhiệt, bổ dưỡng. Chủ yếu là khu vực Quảng Đông, Quảng Tây, Hồng Kông và Ma Cao. Có dịp đi chơi nhất định phải đi uống nhé ~ ngon lắm!