Chương 14: Chỉ có cô là khác biệt

_________

Phố Miếu là khu chợ đêm nổi danh ở Du Ma Địa, vào giữa thời nhà Thanh có xây dựng một ngôi Miếu Thiên Hậu nên có tên như vậy. Vừa mới qua giờ ăn trưa, cũng đến giờ nghỉ ngơi. Mấy chủ quầy hàng không có việc gì, liền tụ tập một chỗ nói phiếm, còn có người đeo mắt kính đang đọc báo lá cải giải trí của Hương Giang.

Sở Nguyệt Nịnh chào hỏi một đường rồi mới quay lại sạp hàng, trong tay còn ôm một cốc trà sữa còn dư lại một ít, vừa mới ngẩng đầu nhìn đã thấy Kiên thúc đội mũ rơm đứng dưới ánh mặt trời chói chang.

"Kiên thúc?"

Kiên thúc chắc hẳn đã đợi rất lâu, khuôn mặt dưới mũ rơm đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi, khi nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh quay lại, trên khuôn mặt nghiêm túc cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười.

"Sở đại sư, cháu đã trở lại."

Nói xong, ông ấy đưa một xấp tiền đến nói: “Đây là số tiền còn lại.”

Sở Nguyệt Nịnh nhận tiền đếm qua, khoảng chừng 3000 khối, cô đếm ra 1500 khối rồi trả lại số tiền còn lại: “Chúng ta đã thỏa thuận trước là 2000 khối, chính là 2000 khối.”

Kiên thúc sốt ruột, tay đè lại tiền, “Sở đại sư, cháu cứ nhận đi. Sau khi Diệp Thiên Lương chết, cục cảnh sát tiếp nhận nhân viên Công ty bảo hiểm Đại Tân tự thú. Sau khi điều tra rõ vụ án, chú đã nhận được tiền bồi thường."

Kiên thúc không có cách nào để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Sở Nguyệt Nịnh.

Đêm hôm đó, ông ấy đã mua xong dụng cụ chế tạo thuốc nổ, sau khi chuẩn bị xong, liền muốn mang theo người vợ đã thần trí không rõ của mình, ý định ôm Diệp Thiên Lương cùng chết.

Chính là Sở Nguyệt Nịnh ra tay tiếp đơn phong thủy này, mới giúp họ tránh khỏi bi kịch, còn để sự thật phơi bày ra ánh sáng.

Kiên thúc đã sớm không còn chỉ tin vào khoa học như hồi còn trẻ nữa.

Dựa trên lời khai của người phụ nữ bán hoa, cục cảnh sát cho biết, đêm đó dường như Diệp Thiên Lương đã đυ.ng phải tà ma, hai tay hắn cầm lấy đinh quan tài, rồi tự gϊếŧ chết chính mình.

Tuy rằng lúc kết án, từ "gặp quỷ" đã bị gạch bỏ.

Nhưng Kiên thúc trong lòng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

"Hôm nay Thục Phân khôi phục thần trí, A Quyên báo mộng cũng nói rất cảm kích cháu, số tiền này cháu nhất định phải nhận lấy."

Sở Nguyệt Nịnh vẫn từ chối: “Nghề nào có quy củ của nghề đó, đơn này chú đã báo giá rồi, báo bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”

Lâm Gia Hoa nảy ra một ý tưởng: "Không bằng như vậy, siêu độ cho A Quyên để cô ấy sớm ngày đi đầu thai, mong rằng kiếp sau có thể có một cuộc sống an vui?"

Kiên thúc nghe vậy cũng cảm thấy có lý: "Đúng vậy, Sở đại sư, đây vẫn là một cái tâm bệnh của chú. Lúc trước A Quyên bị đinh quan tài đâm vào đầu, chú lo sẽ có ảnh hưởng."

Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một chút, trả lại 1000 cho Kiên thúc, giữ lại 2000, “Siêu độ 500 là đủ rồi.”

Cô đem tiền bỏ vào túi quần, lại bấm ngón tay tính toán: “Thứ hai tuần sau là một ngày tốt, là thời điểm thích hợp nhập liệm dời quan tài, ba giờ chiều, từ dương nhập âm, dương khí suy yếu, âm khí đại thịnh, là giờ lành để siêu độ.”

"Mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của Sở đại sư."

Sau khi tiễn Kiên thúc rời đi, Sở Nguyệt Nịnh lại bắt đầu kinh doanh. Theo thời gian trôi qua đã đến buổi chiều, lượng hành khách trên phố Miếu ngày càng tăng.

Trong khoảng thời gian này, lần lượt có người đến tìm Sở Nguyệt Nịnh muốn thử xem bói, nhưng Sở Nguyệt Nịnh đều mỉm cười từ chối.

"Hôm nay không thể tính toán, ngày mai có thể lại tới, tôi tạm thời chỉ có thể một ngày tính một quẻ."

Người giới Huyền Môn đều dựa vào công đức để tu luyện. Ví dụ như A Quyên bị đinh quan tài trấn áp trọn đời không thể siêu sinh, bản thân cô cũng chưa từng làm điều ác nên sau khi được giải trừ sẽ có công đức.

Công đức có thể tích lũy cũng có thể tiêu hao.

Công đức tích luỹ càng nhiều thì năng lự sẽ lại càng lớn.

Tạm thời pháp lực của Sở Nguyệt Nịnh còn chưa đủ, chỉ có mỗi ngày tính một quẻ, tuy nhiên, cô có cảm giác sau một thời gian nữa, cô có thể tính nhiều hai quẻ.

"Chủ quán, lấy một bát đậu xanh rong biển." Người đàn ông nói xong liền trực tiếp ngồi xuống chiếc bàn nhỏ chờ đợi, cúi đầu cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn.

Hắn có vẻ không hài lòng với câu trả lời của đối phương, cau mày lẩm bẩm: “Bọn họ nói ở công trường xảy ra chuyện, cần phái thêm nhân lực. Làm sao lại không thể liên lạc?”

“Đến đây.” Sở Nguyệt Nịnh đặt cốc trà sữa lên xe hàng, xoay người từ hộp bên dưới lấy ra bát, sau đó mở hộp giữ nhiệt ra.

Rất nhanh.

Bát nước đường đậu xanh rong biển đã được đặt lên bàn.

Chung Quốc Minh cũng không ngẩng đầu lên, lẩm bẩm cảm ơn một câu rồi lại cầm lấy điện thoại gõ chữ trả lời tin nhắn.

Ực ực.

Tâm trạng bực bội được xoa dịu bởi nước đậu xanh mát lạnh khoan khoái.

Hắn ta sáng mắt khen: “Vị thật ngon. Mùi vị khác hẳn với nước đường ở chỗ khác, vừa mịn và vừa ngọt. Chủ quán dùng nguyên liệu gì vậy?”

Sở Nguyệt Nịnh đóng hộp giữ nhiệt lại, chống cằm hồi tưởng: “Đậu xanh, rong biển ướt và đường phèn, hình như nguyên liệu đều giống nhau.”

Nếu thực sự muốn tìm một cái gì đó khác biệt.

Sở Nguyệt Nịnh trừng mắt.

Hình như là cô?

Dù sao cô cũng là người tu đạo, kiếp trước ngẫu nhiên làm cơm hình như cũng mang theo một ít linh khí?

_________