Chương 15: Phương gia

_________

Chung Quốc Minh uống xong cũng không vội thanh toán mà hỏi: "Chủ quán, cô có card không?"

"Card? Card gì?" Sở Nguyệt Nịnh buồn bực. Sao lại bán nước đường còn phải kiêm cả làm thẻ sao?

Bán nước đường cùng bói toán đã mệt lắm rồi.

Chung Quốc Minh thấy Sở Nguyệt Nịnh hiểu lầm, quơ quơ điện thoại, cười giải thích: “Ngành ăn uống thông thường không phải đều in card sao? Trên thẻ vừa có món ăn đặc trưng còn có thông tin liên lạc, có thể thuận tiện cho khách hàng đặt hàng ở ngoài."

"Cô có điện thoại cố định không?"

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.

Chung Quốc Minh giơ điện thoại lên: “Còn cái này thì sao?”

Sở Nguyệt Nịnh vẫn lắc đầu.

Nhận thấy mình có vẻ đi sau thời đại, cô quyết định dành dụm tiền mua một chiếc điện thoại để bắt kịp xu hướng, cô ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Thật ngại quá, tôi không có."

“Đáng tiếc, bằng không còn có thể ở công trường đặt mua một chút nước đường.” Chung Quốc Minh thở dài, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu lấy ví ra trả tiền.

Ngay lúc Chung Quốc Minh chuẩn bị rời đi, tướng mạo của hắn đột nhiên biến hoá nghiêng trời lệch đất, ấn đường vốn sáng sủa bỗng chốc bị nồng đậm huyết sắc bao phủ.

“Chờ một chút.” Sở Nguyệt Nịnh trừng mắt nhìn, trong lúc nhất thời cô còn tưởng mình bị hoa mắt, cảm thấy có chút kỳ quái.

Theo lý mà nói, vận mệnh của một người sẽ không đột nhiên phát sinh biến hoá lớn như vậy mới đúng?

Chung Quốc Minh cho rằng Sở Nguyệt Nịnh muốn chào hàng, hắn ta đã sớm nhìn thấy dòng chữ đoán mệnh và xem phong thủy được viết trên tấm bìa cứng ngoài sạp hàng từ lâu, không chút nghĩ ngợi liền từ chối: “Có phải muốn xem cho tôi một quẻ không? Thật xin lỗi, tôi không tin những thứ này."

Ở Cửu Long và Vượng Giác có rất nhiều thầy bói, Chung Quốc Minh mỗi lần gặp phải một đám thầy tướng số nhiệt tình như lửa thường xuyên kéo chân ngăn cản không cho hắn rời đi đều cảm thấy đau đầu.

"Sẽ không hối hận?"

"Sẽ không."

Sở Nguyệt Nịnh cũng không ép buộc, “Anh có thể không tin, nhưng khi anh bị ngã gãy chân mà còn muốn sống tiếp, muốn tin tưởng thì hoan nghênh lại đến.”

"Được. Vậy lúc đó tôi lại đến uống nước đường." Chung Quốc Minh không có để ý đến lời nói giống như nguyền rủa đó, điện thoại vang lên, hắn nhìn xuống tin nhắn rồi nhanh chóng rời đi.

Nước đường gần như đã được bán hết.

Sở Nguyệt Nịnh tiễn người khách cuối cùng, cầm chổi chuẩn bị thu dọn quầy hàng rời đi, trong lòng cô đang tính toán không biết nên đến chợ nông sản mua thịt trước hay bổ sung gạo trước. Nghĩ tới nghĩ lui, vì cửa hàng thịt sẽ đóng cửa trước nên cô quyết định đóng quầy hàng rồi trực tiếp đi mua thịt.

Cô vừa cởi chiếc tạp dề có in ký hiệu nước đường trên đó.

Một tiếng cười chế nhạo vang lên.

“Mẹ à, đây không phải là Sở đại tiểu thư rất có cốt khí bỏ nhà đi, người không trả nổi tiền thuê nhà sao?”

Sở Nguyệt Nịnh ngẩng đầu, nhìn thấy hai mẹ con ăn mặc lộng lẫy đang đứng ở phía trước.

Cô gái trẻ tóc ngắn ăn mặc sang trọng trong bộ váy kẻ ca rô Chanel màu tím nhạt, đội chiếc mũ tròn nhỏ màu trắng, đang đưa mắt đánh giá sạp hàng nước đường một chút.

Quầy hàng rất nhỏ, có một chiếc hộp thủy tinh trong suốt gắn trên xe đạp, tuy rằng sạch sẽ ngăn nắp nhưng khi nhìn thấy rất nhiều bình bình loi lọ, Phương Giai Giai vẫn là không giấu được sự chán ghét cùng ghê tởm.

Cô ta cho tới bây giờ còn chưa từng ăn đồ ở quán ven đường.

Dù sao những thứ ở quán ven đường chỉ dành cho người nghèo ăn.

“Hôm qua Sở Di gọi điện thoại nói các người không có tiền trả tiền thuê nhà, có đúng không?”

Sở Nguyệt Nịnh trong lòng biết rõ hai mẹ con này chính là vợ con của Phương Kinh Quốc. Cô nhìn người phụ nữ xinh đẹp không kém bên cạnh, đặt cây chổi xuống, phủi tay, cười nhạt.

"Cảm ơn, chuyện của tôi không cần các người quan tâm."

Phương Giai Giai nhăn mũi, cười đắc ý: “Mẹ à, con đã nói với mẹ rồi, chị con sẽ không cảm kích đâu…”

“Đợi đã."

Sở Nguyệt Nịnh giơ tay cắt ngang: “Tôi chỉ có một cô em gái, phiền cô đừng chạy ra ngoài nhận loạn người thân. Tuy nhiên, dù sao hai người cũng đã đến, có phải hay không nên đem 7000 khối nợ Sở gia chúng tôi trả lại?"

Bố của nguyên chủ tên là Phương Kinh Quốc, vào năm 70 ông ta kết hôn với mẹ cô và trở thành con rể. Chưa đầy nửa năm sau khi kết hôn, Phương Kinh Quốc liền đề xuất ý định đến Hương Giang để kiếm sống. Sở gia liền lấy ra 7000 khối để hỗ trợ hắn.

Ai ngờ.

Số tiền mượn cứ như thế không bao giờ lấy lại được.

Điền Ngọc Nha che giấu sự mỉa mai giữa hai hàng lông mày, bình tĩnh bóp méo sự thật, "Nguyệt Nịnh, 7000 khối đã là một số tiền lớn. Không có bằng chứng ai có thể tuỳ tiện lấy ra."

Nói xong, Điền Ngọc Nga cũng không muốn để Sở Nguyệt Nịnh mở miệng.

“Tuy nhiên con không cần lo lắng, con vừa không có công việc đàng hoàng còn phải nuôi em gái đi học. Dì nhìn thấy cũng rất đau lòng, cho dù bố con có nhẫn tâm, dì cũng không đành lòng."

"Điều kiện vẫn giống như trước, chỉ cần con chịu gọi dì là mẹ, dì sẽ lập tức thuyết phục bố con, cho hai chị em con chuyển đến căn hộ lớn ở chung cư Đông khu."

_________