Chương 33: Vô sự hiến ân cần, vô gian tức đạo

_________

Một chiếc xe cảnh sát cực nhanh phanh gấp, dừng lại trước cửa trường Sùng Trung.

Bốn người CID bước ra khỏi xe.

Sở Nguyệt Nịnh cũng vừa đi tới xe hàng, liền cùng bốn người gặp thoáng qua.

Chu Phong Húc liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lại ném về phía sau, "Trung thúc phụ trách cửa sau, đừng để nghi phạm trốn thoát."

“Yên tâm đi.” La Thất Trung vỗ vỗ vai hắn, “Chú làm việc cháu không cần lo lắng.”

"Lưới trời tuy thưa, nghi phạm cho dù mọc cánh cũng không có khả năng bay ra ngoài được." Cam Nhất Tổ hưng phấn xoa tay, nóng lòng muốn thử, hắn trở thành cảnh sát đến nay cuối cùng cũng có thể tự tay phá án và bắt giam hung thủ rồi.

Nghĩ đến cảnh tượng lát nữa vây tóm nghi phạm Cam Nhất Tổ phấn khích không thôi.

Thi Bác Nhân đánh giá xung quanh, cuối cùng đem ánh mắt đặt lên người cô gái bán nước đường cách đó gần nhất, vội vàng hô lên.

"Này, chủ quán, chờ một chút."

Sở Nguyệt Nịnh đẩy xe, quả thật dừng lại, cô nhìn Thi Bác Nhân đang đi tới, chớp mắt khó hiểu: "Muốn mua nước đường sao? Không bán nữa, quán đã đóng rồi."

Sắc mặt Thi Bác Nhân dần dần lộ ra vẻ thống khổ, cúi người ôm bụng: "Không phải, tôi chỉ muốn hỏi cô có giấy hay không, con người có ba việc gấp!"

Sở Nguyệt Nịnh hạ mắt xuống, nhìn một chút, sau đó nâng lên lắc đầu: “Không có.”

Thi Bác Nhân bụng réo lên ầm ĩ, hắn biểu lộ hoá đá:...

Không phải chứ, có chủ quán làm dịch vụ ăn uống mà không mang theo giấy?

"Vậy tôi... làm sao bây giờ? Mỹ nhân, cô có thứ gì có thể cho tôi mượn được không?"

Sở Nguyệt Nịnh từ dưới quầy lấy ra một tờ báo đưa tới: “Cái này được không?”

"Thà có còn hơn không." Thi Bác Nhân cầm lấy, tình cờ nhìn thấy trên báo viết một dòng chữ lớn: Đại sư đoán mệnh như thần vạch trần người đàn ông cặn bã 3P...

:……

"Các người chờ tôi với!" Thi Bác Nhân lấy được tờ báo, lo lắng nhìn ba người sắp biến mất, hắn chỉ có thể ôm mông, lấy tay che lại chạy tới, vừa chạy vừa mắng: "Cam Nhất Tổ, Cam Nhất Tổ, quả nhiên là không có ý tốt. Vô sự hiến ân cần, không phải gian sảo thì chính là phường trộm cắp. Uống một cốc trà sữa của hắn còn độc hơn uống mười cân thuốc xổ!”

Sau khi mắng xong, Thi Bác Nhân lại tự tát vào miệng mình: “Bảo mày tham ăn, thật sự là gϊếŧ chết tao.”

Hai giờ sau, ở lối vào trường trung học Sùng Trung bị căng lên dây cảnh tuyến, các học sinh đều được cho tan học về nhà, rất nhiều phương tiện truyền thông đã có mặt tại hiện trường.

Thi Bác Nhân nhét một tờ báo vào túi sau quần jean, cùng La Thất Trung thảo luận tình tiết vụ án, giọng điệu bực bội: “Vốn cho rằng lần này có khẩu cung của Tô Nhân Nhân, nhất định có thể đem hung thủ ra trước công lý, ai ngờ hung thủ lại tự sát?”

Thời điểm Tô Nhân Nhân khai báo từng đề cập qua giọng nói của hung thủ rất quen thuộc, sau đó, cô nhớ lại, nói rằng đã từng nghe thấy nó ở căng tin khi đang phục vụ đồ ăn.

Mắt thấy vụ việc sắp được giải quyết.

Sự mệt mỏi vì thức khuya của mọi người đều bị quét sạch, nhiệt tình như lửa, kết quả hung thủ tự sát giống như giội cho bọn họ một chậu nước lạnh.

“Đổi lại một góc độ khác.” La Thất Trung rốt cuộc cũng là người nhiều tuổi hơn, tâm hồn sáng sủa tự nhiên tầm nhìn cũng rộng mở hơn,: “Đã chết cũng tốt, xã hội sẽ mất đi một kẻ cặn bã.”

“Đáng tiếc là hắn ta chết trước khi đền tội. Người không vui nhất chính là Húc ca." Cam Nhất Tổ cẩn thận nhìn người đàn ông trầm mặc bên cạnh, "Anh không thấy được lúc Húc ca đi vào nhìn thấy thi thể của hung thủ, sắc mặt của anh ấy tệ như thế nào đâu."

Khi ba chiếc cáng phủ vải đen được khiêng ra, người vận chuyển thi thể nói: "Chu tiên sinh, phía dưới đường hầm quả thực còn có một bộ xương trắng."

Thi Bác Nhân cảm thấy kỳ quái, bước tới hỏi: "Khi chúng ta bắt đầu đi xuống đường hầm, không phải chỉ có một xác chết thôi sao? Tại sao lại có thêm một cái xác khác?"

Theo suy đoán sơ bộ của pháp y, cỗ xương trắng đã chết được khoảng một năm. Một năm trước, có người báo án nói vợ cũ của Lý Chí Minh mất tích.

"Phỏng đoán sơ bộ là vợ cũ của hung thủ, cụ thể phải đợi đến sau khi có kết quả xét nghiệm." Chu Phong Húc ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, thần sắc lạnh lùng, xuyên thấu qua sương khói lượn lờ, hắn nhìn về phía nhân viên nhà ăn đang cho khẩu cung bên cạnh.

Nhân viên nhà ăn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, "Thưa ngài, bình thường tôi có cảm giác giống như đầu óc của Lý Chí Vinh có vấn đề, sáng sớm còn dọa gϊếŧ tôi. May mà mọi người nhanh chóng điều tra ra vụ án, nếu không tôi chắc cũng sẽ gặp phải bất trắc."

Đồng nghiệp phụ trách ghi chép khẩu cung đã ghi lại đoạn này vào sổ tay của mình, "Xin hãy nhớ kỹ lại một chút, sau khi Lý Chí Vinh trở về ký túc xá, sau đó có ai đến tìm hắn không?"

Nhân viên lắc đầu: “Lúc đó tôi đi chọn đồ ăn. Trường trung học Sùng Trung có hơn một nghìn học sinh nên có rất nhiều món để lựa chọn, lúc đó không ai đi để ý đến Lý Chí Vinh."

"Được rồi, nếu có thêm manh mối, có thể gọi điện đến đồn cảnh sát cung cấp." Đồng nghiệp kết thúc thẩm vấn.

Chu Phong Húc thu hồi ánh mắt, dập tàn thuốc rồi gọi ba người bên cạnh: “Đi, chúng ta về đồn cảnh sát trước, còn rất nhiều việc phải hoàn thành.”

Mấy người nhanh chóng đuổi theo.

Ba người vừa ra khỏi cổng trường, một phóng viên đã chặn lại người đàn ông mặc áo khoác và hỏi: “Chu đội trưởng, chúng tôi nhận được tin hung thủ sát hại người chết ở Trường Sa Loan đã sợ tội tự sát, hiện trường còn có một thi thể khác của nạn nhân, xin hỏi có thật là như vậy không?"

Một phóng viên khác cũng cướp lời vội hỏi: “Chỉ mới ba ngày kể từ khi thi thể ở Trường Sa Loan bị sát hại, hung thủ lại chọn sợ tội tự sát. Có phải tổ D đã tìm ra bằng chứng quan trọng?”

“Hoặc có thể là hung thủ lương tâm bất an quyết định tự sát. Chúng tôi phát hiện trong đường hầm có hai thi thể nạn nhân, một trong số đó là học sinh trường Sùng Trung. Theo bác sĩ pháp y, thời gian tử vong xác định không quá 24 tiếng đồng hồ, nếu hiệu suất phá án của tổ D nhanh hơn thì có phải sẽ không có thêm nạn nhân mới chết vô ích sao?”

Câu hỏi đi ra.

Sắc mặt mấy người tổ D không được tốt lắm.

_________