Chương 34: Nhân chứng thứ ba

_________

Cam Nhất Tổ tuổi trẻ xúc đồng, lập tức đẩy micro của phóng viên ra, "Anh hỏi vậy là có ý gì? Ý là chúng tôi phá án bất lực sao? Chúng tôi đã ba ngày ba đêm không ngủ, những chuyện này còn phải nói cho các người nghe sao?"

Phóng viên bị đẩy ra, bất mãn nói: “Có thể ngủ hay không thì liên quan gì đến phóng viên? Là chính miệng anh nói phá án bất lực, tôi cũng không chỉ trích các anh.”

"Vậy ý của anh là, anh tới đây là muốn ngăn cản chúng tôi phá án?" Cam Nhất Tổ càng nói càng tức giận.

"Nhất Tổ." Chu Phong Húc quát dừng, Cam Nhất Tổ mới lùi lại. Hắn không hề tức giận khi đối mặt với nghi vấn, ngược lại nhìn vào phóng viên đặt câu hỏi, “Trước khi đến đây, chúng tôi đã nắm giữ chứng cứ xác thực chứng minh Lý Chí Vinh là hung thủ gây án ở Trường Sa Loan. Bộ công vụ sẽ sớm tổ chức họp báo, nếu còn có điều thắc mắc, có thể lưu lại lúc đó lại nói."

"Mọi người trong tổ của tôi đều rất mệt mỏi. Xin lỗi, tôi phải quay lại đồn cảnh sát để giải quyết nốt công việc."

Mấy người trở lại đồn cảnh sát.

Nguyên một đám mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Chu Phong Húc cởϊ áσ gió, mặc áo phông trắng nhìn đồng hồ trên tường, lâm vào trầm tư.

Thi Bác Nhân mang cho hắn một tách cà phê, "Anh có muốn uống một chút không? Vẫn còn bị ám ảnh bởi vụ án nữ thi Trường Sa Loan à? Bác sĩ pháp y đã khám nghiệm thi thể của Lý Chí Vinh và thông báo cho mẹ nuôi của hắn, đã xác nhận tự sát."

Chu Phong Húc tiếp nhận cà phê: "Với tâm tính của Lý Chí Vinh, nếu hắn đã tấn công Tô Nhân Nhân, tại sao không đợi cơ hội thứ hai để ra tay?"

"Có lẽ hắn cảm thấy có tội, cho nên không muốn gϊếŧ người nữa?" Thi Bác Nhân tìm một chỗ ngồi bên cạnh trên sô pha, "Dù sao người đã chết, vụ án cũng đã kết thúc, cũng không cần suy nghĩ quá nhiều."

Đôi mắt Chu Phong Húc hơi tối lại, "Nếu hắn ta thực sự nghĩ như vậy, tại sao hắn ta lại gϊếŧ nạn nhân thứ hai?"

Vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa văn phòng tổ D.

Cam Nhất Tổ cầm một xấp ảnh tiến đến, đưa cho Chu Phong Húc, "Húc ca, em tìm thấy ảnh của những nạn nhân trước đó trong đường hầm, kỳ quái là, trên ảnh của Tô Nhân Nhân có ghi số 3, còn một tấm của một nữ sinh khác thì ghi số 4."

Bằng chứng có thể chứng minh, con đường phạm tội của Lý Chí Vinh vẫn không có ý định dừng lại.

Thi Bác Nhân lập tức á khẩu không nói nên lời, đem cà phê đặt lên mặt bàn, lúng túng nhìn về phía Chu Phong Húc, "Đúng vậy, hắn ta vì sao không gϊếŧ hết người thứ 3 thứ 4 đã tự sát thân vong?"

Chu Phong Húc suy đoán: “Cho nên, tôi nghi ngờ có người đã nói gì đó với hắn hoặc làm gì đó khiến hắn chấm dứt kế hoạch, lựa chọn tự sát.”

Hắn lâm vào trầm tư.

Người này rốt cuộc là ai?

Đối phương có ý định hay mục đích gì?

Đột nhiên, một đồng nghiệp đẩy cửa bước vào——

“Có hai học sinh trường trung học Sùng Trung tung tin, nói rằng có người đã đến gặp Lý Chí Vinh trước khi chết.”

Sắc mặt của ba người đều thay đổi.

Quả nhiên, trước lúc Lý Chí Vinh tự sát thật sự đã gặp một người khác?

——

Sở Nguyệt Nịnh một đường cưỡi xe tới phố Miếu, cô vừa dừng xe, Trương Kiến Đức liền lao tới.

"Nịnh Nịnh, lại lên báo!"

“Lại lên báo?” Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy báo xem qua, chỉ thấy tiêu đề trên trang nhất của tuần san Đại Hỉ viết mấy chữ lớn —– Đại sư đoán mệnh đã giúp bắt được kẻ buôn lậu bạch phiến.

Bài viết đúng là ghi lại quá trình Sở Nguyệt Nịnh tính toán ra Xa Tử Cường buôn bán bạch phiến.

Sở Nguyệt Nịnh nghẹn họng nhìn trân trối.

Có phải phóng viên này ở lại phố Miếu rình rập không?

Bằng không thì làm sao để giải thích việc xem bói mới ngày hôm qua, hôm nay đã xuất hiện trên báo?

“Đâu chỉ lên báo." Trương Kiến Đức rít một điếu thuốc và bấm vào góc dưới bên phải của tờ báo. "Quả thực chính là không có lỗ hổng, giống như có đặc vụ của địch ẩn núp xung quanh vậy."

Góc dưới bên phải là thông tin phản hồi từ độc giả Hương Giang, tất cả đều yêu cầu toà soạn báo phải tiết lộ danh tính cụ thể của thầy tướng số và vị trí của thầy tướng số.

Nhiều độc giả muốn tự mình kiểm nghiệm xem thầy tướng số có thực sự thần kỳ như những gì viết trên báo hay không.

"Nếu tất cả những độc giả này đến, không chừng việc làm ăn của em sẽ càng tốt hơn đó." Trương Kiến Đức cảm khái.

"Nhiều người thì có ích gì? Một ngày em cũng chỉ tính được cho hai người thôi."

Sở Nguyệt Nịnh gấp tờ báo lại trả lại cho Trương Kiến Đức, sau đó quay đầu nhìn về phía đường phố, cố gắng tìm kiếm phóng viên vẫn luôn một mực nằm vùng ở trên phố Miếu.

Đáng tiếc, không có thu hoạch được gì cả.

Cô không băn khoăn mấy thứ này nữa, duỗi lưng một cái, sau đó dọn chiếc bàn gỗ nhỏ ra, mở ra đặt xuống.

“Nịnh Nịnh.” Lý sư cô dẫn theo một cậu bé chừng mười tuổi tới, trên tay cầm một chiếc ví dài chào hỏi cô.

Sở Nguyệt Nịnh đứng lên mỉm cười: “Lý sư cô, khí sắc không tệ.”

“Nhờ có cháu mà bà có thể có được một giấc ngủ an ổn, bổ sung khí huyết.” Lý sư cô mở ví lấy ra một tờ chi phiếu đưa tới, “Hai nghìn tệ đã thỏa thuận trước, nhanh chóng cất đi đừng làm mất."

“Cảm ơn.” Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy tấm chi phiếu, bỏ vào một chiếc túi nhỏ chuyên dùng để đựng tiền.

Lý sư cô vẫn còn sợ hãi khi nghĩ đến việc để Nguyệt Nịnh mang chậu hoa đào đi: "May mắn là cháu không sao, hôm nay khi cảnh sát gọi điện cho bà, cháu không biết bà sợ đến thế nào đâu."

Vừa nói, Lý sư cô vừa rưng rưng nước mắt: “Bà từ trước đến nay vẫn luôn coi A Vinh như con ruột của mình, không hề đánh đập hay la mắng nó. Bà thực sự không biết sao nó lại có thể trở thành một kẻ sát nhân độc ác như vậy”.

A Vinh chỉ mới được vài tháng tuổi Lý sư cô đã nhận nuôi hắn, bà cố gắng hết sức để giáo dục nhưng không ngờ lại nuôi dạy ra một kẻ sát nhân.

Nghĩ đến những cô gái vô tội đã chết một cách bi thảm và sự thất bại nặng nề trong việc giáo dục, Lý sư cô cảm thấy tội lỗi đến đau lòng.

“Không biết liệu bà còn có thể nuôi dạy được đứa trẻ này hay không.” Lý sư cô thở dài, sờ lêи đỉиɦ đầu của cậu bé.

"Đừng suy nghĩ quá nhiều, có một số người trời sinh đã xấu, ai dạy cũng như nhau." Sở Nguyệt Nịnh an ủi, từ trong hộp giữ nhiệt lấy ra một cây kem dứa đưa cho cậu bé.

Tiểu mập mạp không dám nhận, liếc nhìn Lý sư cô, cho đến khi Lý sư cô kêu nó cầm lấy.

Cậu bé lúc này mới đưa bàn tay bụ bẫm ra nhận kem rồi xé mở giấy, lộ ra một hàm răng nhỏ trắng bóng: “Cảm ơn chị.”

"Không cần khách sáo." Sở Nguyệt Nịnh liếc mắt có thể nhìn thấy khuôn mặt của tiểu mập mạp.

Trước mười tuổi cơ khổ không nơi nương tựa, vốn là cả đời nghèo khó không có gì đáng nói, tuy nhiên, vào thời điểm Lý sư cô quyết định nhận nuôi cậu bé mọi thứ từ một khắc này đã phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Ngày sau nhất định sẽ là nhân sĩ thành công danh chấn khắp Hương Giang.

Cô đưa tay sờ sờ đầu tiểu mập mạp, trong mắt hiện lên ý cười.

"Ngoan ngoãn nghe lời, đừng khiến Lý sư cô tức giận nha."

_________