Chương 35: Không ai có thể so sánh được

_________

“Biết rồi chị.” Giọng nói của tiểu mập mạp nhẹ nhàng êm ái.

Vẻ mặt của Lý sư cô vẫn đầy lo lắng.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn ra tâm sự của bà, an ủi: “Đừng lo lắng, chỉ cần chỉ dẫn đúng thì mọi việc sẽ ổn thôi.”

“Thật sao?” Lý sư cô thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ đầu tiểu mập mạp: “Phàm Phàm, tạm biệt chị đi.”

Phàm Phàm vẫy tay rồi rời đi cùng Lý sư cô.

Trương Kiến Đức và Lâm Gia Hoa tựa gần một chỗ, nhìn thấy tiểu mập mạp dìu Lý sư cô thì không khỏi thở dài.

"Tiểu Phàm Phàm thật là hiếu thảo."

"Nhìn thế nào cũng thấy, so với anh của nó càng có tiền đồ hơn nhiều."

"Thật là miệng gở, đang êm đang đẹp lại nhắc đến một kẻ gϊếŧ người làm gì? Phù hộ tiểu Phàm Phàm không cần đi theo vết xe đổ tội phạm gϊếŧ người như anh nó."

Sở Nguyệt Nịnh cúi người cầm khăn cẩn thận lau chùi tủ kính, chợt có một giọng nói vang lên.

"Sở đại sư."

Sở Nguyệt Nịnh đặt khăn xuống, đứng dậy nhìn lại.

Một chiếc Ferrari màu đỏ đậu ở bãi đỗ xe bên kia đường, một vị phu nhân bước xuống xe với mái tóc uốn xoăn lớn, đeo kính râm mắt mèo, mặc một bộ vest váy màu đỏ, vừa xinh đẹp và thời trang.

"Oa." Đôi mắt của Trương Kiến Đức đột nhiên sáng lên, cầm lấy bình thuốc lá trêu chọc: "Phố Miếu có mỹ nhân đến quả thực là không khí cũng khác, trông giống như Âu Dương Hải Triều trong Hải Mân Côi vậy."

"Hải Mân Côi" là một bộ phim truyền hình ăn khách gần đây ở Hương Giang, nữ chính Âu Dương Hải Triều ăn mặc rất thời trang, vừa ra liền có tỷ lệ phát sóng rất cao.

Đặc biệt là Trương Kiến Đức, người vẫn luôn theo đuổi cốt truyện hằng đêm.

“Đúng vậy, nhưng…” Lâm Gia Hoa vội vàng chọc chọc vào ngực Trương Kiến Đức, “Giống như có chút quen mắt, anh có nhận ra cô ấy không?”

“Ồ? Cậu nói tôi mới để ý thật là có chút quen mắt."

Trương Kiến Đức vừa nói xong.

Vị phu nhân đã bước tới quầy hàng, tháo kính râm xuống, vê mặt tươi cười rạng rỡ: "Sở đại sư, đã lâu không gặp."

Trương Kiến Đức nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, ho khan vài tiếng, cầm lấy điếu thuốc đem đầu Lâm Gia Hoa xoay một vòng, thấp giọng nói: “Nữ nhân vật chính một nam tam nữ.”

"Hà phu nhân." Lâm Gia Hoa kinh ngạc, "Sao khí chất lại thay đổi nhiều như vậy?"

Hà Thi Phỉ lúc trước ăn mặc như một quý phu nhân Hương Giang, vốn xuất thân từ một gia đình giàu có, đồ dùng đều là các thương hiệu nổi tiếng, nhưng lại giống như một chiếc bình rỗng không có chủ kiến.

Lúc này, Hà Thi Phỉ tựa như đã hoàn toàn thay đổi.

Đôi mắt vốn đỏ hoe và sưng phù vì khóc giờ đã tràn đầy thần thái, giống như một chậu hoa hồng héo úa lại được một lần nữa truyền vào sức sống.

Hà Thi Phỉ nghe tiếng thảo luận giữa hai người, mỉm cười cởi bỏ nghi vấn của bọn họ, "Nhờ có Sở đại sư, tôi mới có thể thoát ra khỏi mê cung một lần nữa có được cuộc sống mới."

“Chỉ cần cô có thể nghĩ thông suốt là được.” Sở Nguyệt Nịnh mời người ngồi xuống, có chút tò mò, “Chuyện phía sau cô đã xử lý xong chưa?”

“Mọi việc đã được lo liệu tốt rồi.” Hà Thi Phỉ ngồi xuống, vô cùng cảm kích: “Nếu không phải cô giúp tôi tính ra việc chồng cũ của tôi chuyển dời tài sản, tôi đã không thể lấy lại được tất cả những gì thuộc về tôi, có lẽ nửa đời sau tôi sẽ thực sự phải nghèo rớt mồng tơi.”

"Nhưng mà cũng tốt, cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng đàn ông không đáng tin cậy."

Hà Thi Phỉ nói xong, từ trong túi áo lấy ra một tấm danh thϊếp đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, “Sau khi lấy lại được khoản tiền trước đó, tôi mở lại một công ty mỹ phẩm, chủ yếu kinh doanh mỹ phẩm châu Á. Gần đây, mỹ phẩm của Nhật Bản rất được ưa chuộng, toàn bộ Hương Giang cũng chỉ có tôi có. Nếu Sở đại sư thích nhãn hiệu này, có thể đến công ty của tôi để chọn một ít."

“Chỉ chọn mỹ phẩm thôi, không có gì khác sao?” Sở Nguyệt Nịnh nhướng mày.

"Thật sự là chuyện gì cũng không giấu được cô." Hà Thi Phỉ cười nói: "Nếu như có thời gian, hy vọng cô có thể xem phong thuỷ giúp công ty của tôi, giá cả có thể thương lượng."

Sở Nguyệt Nịnh đã hứa sẽ giúp con gái của Kiên thúc siêu độ, “Sẽ mất vài ngày.”

“Không thành vấn đề.” Hạ Thi Phỉ đứng lên, “Vậy tôi về công ty trước.”

Hà Thi Phỉ băng qua đường lớn, có người đuổi theo và ngăn cô lại.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua chiếc Ferrari màu đỏ, biết Hà Thi Phỉ là người có tiền, liền nhanh chóng tính toán.

"Nếu Sở Nguyệt Nịnh không rảnh, tại sao không tìm những đại sư phong thuỷ lợi hại khác? Cháu trai của tôi là một đại sư phong thuỷ, nó rất lợi hại, tôi có thể giới thiệu nó cho cô được không?"

Chỉ cần hoàn thành một đơn, bà ta cũng có thể kiếm được rất nhiều phí giới thiệu.

Hà Thi Phỉ lắc đầu.

Hương Giang không phải không có các thầy phong thủy nổi tiếng.

Lúc đầu cô còn nghi ngờ năng lực của Sở Nguyệt Nịnh, nhưng kết quả có thể nghĩ.

"Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ ở Hương Giang không ai có thể so sánh được với Sở đại sư."

_________