Chương 7



Kim Tú Châu đã đói lả. Dựa theo chế độ ăn uống trước đây của cô thì buổi sáng chỉ cần một bát cháo tổ yến nhỏ và vài món ăn kèm là đủ rồi, không ngờ rằng bây giờ đã ăn một cái bánh bao lớn mà cũng vẫn chưa no bụng.

Giang Minh Xuyên gọi hai bát mì gà và một bát canh trứng, đầy cả một chén lớn. Kim Tú Châu cũng không kén ăn, cầm lấy đũa liền ngay. Tuy rằng ăn nhanh nhưng động tác lại rất lịch sự nhã nhặn, nhìn cực kỳ có khí chất.

Giang Minh Xuyên quay đầu liếc mắt một cái, cảm thấy có thể là cô không tệ như anh nghĩ.

Kim Tú Châu thấy anh nhìn mình thì tưởng rằng mình ăn uống quá thô lỗ, vội vàng làm bộ làm tịch lau miệng, sau đó vén tóc, lại cười ngọt ngào với anh.

Người đàn ông khựng lại một chút: "Ăn nhanh đi."

Sau đó anh cúi đầu xuống, lùa nhanh một miếng thật to vào miệng.

Kim Tú Châu: "..."

Đúng là khó hiểu phong tình mà.

Phó Yến Yến đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô múc ăn canh trứng, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì trong đôi mắt bình tĩnh của cô bé hiện lên một tia gợn sóng.

Cơm nước xong xuôi, bọn họ ra nhà ga đợi, khoảng 1h50 chiều, một gia đình ba người lên xe lửa.

Giang Minh Xuyên biết Kim Tú Châu lần đầu tiên ngồi xe lửa, sợ cô không hiểu nên bảo cô cầm hành lý đi ở phía trước.

Kim Tú Châu vừa đi vừa tò mò nhìn xung quanh, nếu nói ô tô làm cô ngạc nhiên thì chiếc xe lửa này lại càng khiến cô chấn động hơn nữa. Trước nay cô còn chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc xe nào lớn đến thế, lại còn có thể chở được rất nhiều người mà không cần ngựa kéo, chỉ cần phun ống khỏi là được. Quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

Thế nên cô liền không để ý, khi đi đường thì mông cứ uốn uốn éo éo.

Giang Minh Xuyên ôm đứa bé đi ở phía sau nhìn thấy được, cuối cùng anh vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: "Đi đường cho đàng hoàng, đừng có vặn tới vặn lui, nhìn mà khó chịu."

Kim Tú Châu nghe vậy thì quay đầu lại nhìn anh, thấy anh cau chặt mày, trong lòng cơ cũng có chút sợ anh, thế là vội vàng đi đứng ngay ngắn lại.

Trong lòng không khỏi mắng anh một tiếng ‘đồ ngốc’.

*

Hai vé Giang Minh Xuyên mua là hai vé ngồi, dự kiến 4 giờ 30 chiều là sẽ đến tỉnh lỵ, sau đó lại đổi qua chuyến tàu khác lúc 5 giờ 30, 6 giờ sáng ngày hôm sau đến ga. Lúc đó, nếu may mắn, bọn họ có thể gặp được mấy người cung ứng nguyên liệu nấu ăn rồi cùng nhau về quân doanh.

Kim Tú Châu ngồi xuống rồi thì không muốn để ý đến người đàn ông bên cạnh nữa. Nhớ trước đây, đến Hầu tước cũng đã khen ngợi dáng đi uyển chuyển uyển thước tha, lay động phong tình của cô, thế mà giờ qua miệng anh thì lại thành “nhìn mà khó chịu”.

Có điều, Giang Minh Xuyên lại hoàn toàn không để ý đến sự oán giận của cô. Sau khi ngồi xuống, anh giao đứa bé cho Kim Tú Châu, lấy cái bình nước nóng từ trong hành lý của mình ra để đi lấy nước. Đến lúc anh quay lại thì thấy có thêm một ông cụ thọt chân đang đi phía sau anh. Anh bảo ông cụ cứ ngồi vào chỗ của mình đi, còn anh thì đứng ở lối đi.

Kim Tú Châu đang ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn thấy cảnh này, cô liếc trực tiếp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có điều trong lòng lại không tức giận nổi nữa.

Cô chợt nhớ ra một chuyện. Vào một mùa thu đông nhiều năm về trước, cô cùng Hầu gia đến núi Hương Vân ngắm tuyết. Trên đường đi thì gặp được một đôi ông cháu đang xin ăn, bởi vì bọn họ tiến lại xin một miếng ăn, làm ảnh hưởng đến hứng thú của Hầu gia, nên đã bị Hầu gia ra lệnh cho người đánh chết.

Khi đó, cô mới vừa được sủng ái, cũng không dám làm phật ý Hầu gia nửa phần, thế nên một câu van xin cũng chẳng dám nói, chỉ nhẹ giọng thì thầm dỗ dành Hầu tước vui vẻ. Chỉ là, từ bên ngoài xe ngựa truyền đến những tiếng kêu la bi thảm, cứ quanh quẩn bên tai, trong tâm trí cô rất lâu mà không biến mất.

Cô vốn tưởng rằng đó là do Hầu gia có bản tính tàn ác, nhưng sau đó mới biết được rằng những nam nữ quý tộc ở tầng lớp trên đều chẳng để tính mạng của đám bình dân bá tánh như bọn cô vào mắt, mà chỉ xem như con sâu cái kiến hay một món đồ chơi mà thôi. Và cô cũng chẳng phải là ngoại lệ.

Tuy rằng Kim Tú Châu cảm thấy lòng tốt của Giang Minh Xuyên có chút buồn cười, nhưng cũng không hiểu sao, chính điều đó lại khiến cô cảm thấy an tâm. Bởi ít nhất ở cái thế giới xa lạ này, cô không phải sợ bị anh bỏ rơi.

Giang Minh Xuyên biết đây là lần đầu tiên cô đi tàu hỏa, nên nói với cái ót của Kim Tú Châu: “Muốn đi vệ sinh thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đưa cô đi.”

Trước cửa buồng vệ sinh có rất nhiều người đứng, nam nữ già trẻ gì cũng đủ cả, có người đứng bên ngoài trông chừng vẫn hay hơn.

Kim Tú Châu không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng. Nhưng mãi đến khi xuống xe cô cũng không hề đi vệ sinh. Tuy rằng khá sốt ruột, nhưng trước ánh mắt của bao nhiêu người như vậy, cô thật sự không thể thoải mái mà đi vệ sinh được. Với cô mà nói, thì nơi này chính là một cỗ xe ngựa lớn, có đủ mọi loại người chen chúc.

Sau khi đến ga tàu hỏa ở tỉnh lỵ, Kim Tú Châu ôm đứa bé đi nhà vệ sinh. Vốn dĩ cô còn lo lắng đứa trẻ sẽ làm ướt quần áo dọc đường, nhưng không ngờ đứa trẻ này lại còn ngoan hơn cô nghĩ rất nhiều. Con bé không khóc cũng không quậy, lại càng không cần cô phải đặc biệt chăm sóc.