Chương 48: Về Thôn

Xe này cần phải mua, nếu không mỗi ngày không biết sẽ chậm trễ bao nhiêu thời gian trên đường, thời gian này dùng để bán đồ cũng kiếm được một khoản.

Vân Cô Viễn cầm 50 tệ, dư lại trả cho cô ấy: “50 tệ là tiền đặt cọc, dư lại xong xe thì trả.”

“Anh đi xe, có thể chở đồ về giúp tôi được không?” Lý Mộng Tuyết vì che giấu tai mắt, cũng lấy ít đồ trong siêu thị ra, coi như là mua, nhưng mà cõng đống đồ này trở về quá mệt mỏi.

Tuy Diệc Thanh Thanh cũng mua xe, nhưng sọt của cô tràn đầy nhìn hơi sợ, sợ cô không chở nổi chỉ có thể nhờ Vân Cô Viễn giúp đỡ.

“1 tệ.” Vân Cô Viễn giơ một ngón tay lên.

Lý Mộng Tuyết đồng ý, tuy hơi đắt nhưng trả tiền như vậy không nợ ân tình thì càng tốt.



“Lai Lai chuẩn bị xong chưa, chuẩn bị lên xe!” Diệc Thanh Thanh gọi Tiền Lai Lai.

Lý Mộng Tuyết nghe thấy thế giật mình hỏi: “Cô mua nhiều đồ như vậy, còn muốn chở cô ấy ư?”

Diệc Thanh Thanh gật đầu: “Đúng vậy, vì chở cô ấy, hôm nay tôi ăn của cô ấy hai lạng sủi cảo nhân thịt đấy!”

“Cô chở được không?” Tiền Lai Lai hơi lo lắng.

“Không thành vấn đề!” Diệc Thanh Thanh để sọt của mình trước ngực, bảo Tiền Lai Lai nhanh chóng ngồi lên.

Tiền Lai Lai không lay chuyển được: “Tôi thử xem, không được thì thôi!”



“Chắc chắn được, sủi cảo không ăn phí đâu.” Diệc Thanh Thanh cảm nhận được ghế sau trầm xuống, lập tức dẫm lên bàn đạp dưới chân.

Cô không cảm thấy cố sức, chỉ có sọt trước ngực hơi che khuất tầm nhìn, vướng chân vướng tay, nhưng sức lực của cô mạnh, tay lái cũng vững chắc.

Thậm chí còn dư sức giơ một tay lên vẫy tay tạm biệt đám Lý Mộng Tuyết: “Chúng tôi đi trước nhé!”

“A a a, cô lái chậm một chút, mông tôi sắp nát rồi.” Tiền Lai Lai không nghĩ tới Diệc Thanh Thanh đạp xe, vậy mà cũng y như cơn gió.

“Ha ha, nhanh mới có gió thổi, rất mát mẻ.” Diệc Thanh Thanh nói thì nói như vậy nhưng vẫn khống chế tốc độ, ai bảo cô cảm thấy đạp xe quá nhẹ nhàng, căn bản không tốn sức.

Lý Mộng Tuyết nhìn bóng dáng hai bọn họ ưỡn ngực: “Cô ấy đúng là người kỳ lạ!”

Là cô ấy xem nhẹ sức lực của Diệc Thanh Thanh.

Vân Cô Viễn cũng đạp xe, đi song song với Diệc Thanh Thanh.

Một hàng hai chiếc xe đạp vào thôn, mấy thôn dân đang làm ruộng ở phía xa lập tức nhìn qua.

“Đó là ai thế? Sao trông lạ mắt như vậy?” Có người hỏi.

Thím Quế Hoa cũng ở ngoài ruộng, bà ấy vươn tay che trên lông mày chắn ánh nắng, híp mắt nói:

“Ồ, là thanh niên trí thức Tiểu Diệc!”



Lập tức có người hỏi bà ấy: “Vợ của đại đội trưởng, bà quen người này à?”

Thím Quế Hoa lập tức ưỡn ngực:

“Cô ấy à, là thanh niên trí thức mới tới hôm kia, trong tám người tới chỉ có mình cô gái nhỏ này là biết làm việc, miệng cũng ngọt. Không chỉ chồng tôi khen ngợi, tôi cũng thích. Thanh niên trí thức Tiểu Diệc rất được sủng ái trong nhà, cha mẹ là công nhân, cho cô ấy không ít thứ tốt mang xuống nông thôn, cho nên mới mua xe đạp. Nếu tôi có con gái đáng yêu như vậy, tôi cũng sủng!”

Thím Ngô không hợp với thím Quế Hoa phỉ nhổ, nghĩ thầm nói là thương con gái, còn không phải là khoe khoang lúc trước mình kết hôn sinh tận ba con trai sao?

Thanh niên trí thức người ta có quan hệ gì với bà ấy, có gì mà đắc ý.

Nhưng mà bà ấy không dám nói những lời này ra.

Trưởng thôn Cao Vi Dân là bạn thân từ nhỏ với đại đội trưởng Triệu Hữu Điền, quan hệ rất tốt.

Vợ của hai bọn họ cũng có quan hệ tốt trong thôn, lúc này thân càng thêm thân, ở thôn Hưởng Thủy này càng thêm thế lớn.

Cả đám nịnh bợ bọn họ, nếu bà ấy mở miệng nói gì đó sẽ bị người ta mắng chết.

Lúc này lập tức có người mở miệng nịnh bợ.

“Người ôm một cái sọt, phía sau còn chở cô gái đang ôm sọt là thanh niên trí thức Tiểu Diệc đúng không? Cô bé này khỏe cỡ nào mới có thể chở được nhiều đồ như thế, còn cưỡi nhanh y như thanh niên trí thức nam kia?”

“Quế Hoa, cô gái này khỏe như thế, đến lúc đó bà nói với đại đội trưởng một tiếng, bảo ông ấy phân cô bé này tới tiểu đội chúng ta, chắc chắn mạnh hơn thanh niên trí thức khác!”

“Tình hình trong nhà thanh niên trí thức nam kia thế nào, mà cũng mua xe đạp?”