Chương 6: Lữ Gia Từ Hôn (2)

Mở cửa ra, bên ngoài không có ai, chỉ thấy trên bệ cửa có đặt một chiếc rổ lớn. Trong rổ có chừng vài cân gạo kê, một túi bột mì nhỏ, một túi gạo nhỏ, mười mấy quả trứng gà, cùng với dầu thực vật và hai cân giò heo đã được hong gió. Vương thị bê rổ vào nhà, vội vàng lấy tờ giấy nhỏ đặt bên trong khay trứng gà đưa cho bạn già.

Lão gia tử mở tờ giấy ra, nhìn lướt qua những dòng chữ trên đó, những chữ viết nguệch ngoạc yếu ớt không kìm được đỏ mắt.

“Tâm ý của hàng xóm, mong cả nhà bình an!”

Triều đình thiên tử tuổi nhỏ, nghe các lão nhất phái nắm chắc triều chính, nội có tham quan ô lại vô số, ngoại có địch nhân như hổ rình mồi, các bá tánh sinh hoạt ở trong nước sôi lửa bỏng.

Hàng xóm nhóm đều là bình thường bá tánh, tồn tại vốn là không dễ, không nghĩ tới bọn họ Mộ gia gặp nạn khi, thế nhưng đem chính mình đồ ăn đưa cho bọn họ.

Tình cảm này quý giá biết bao!

“A, các người còn ở đây sao?”

Khi cả nhà đang cảm động rơi lệ trước tình nghĩa của hàng xóm, một tiếng nói không phù hợp vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong sân.

“Thông gia, các người đến? Mau vào nhà ngồi!”

Vương thị quay đầu nhìn thấy cha, nương vị hôn phu của nữ nhi cùng những người đi theo sau họ, vội vàng tiến đến chào hỏi。

“Hừ, nhà ngươi hiện giờ là lưu đày mang tội dính thân, chúng ta cũng không dám tiến!”

Bà tử cầm đầu xoa eo, chua ngoa nói khiến cho Mộ gia mấy người tức không nhẹ.

“Thông gia, ý của ngươi là gì?”

Mộ lão gia tử nén cơn giận, trầm giọng hỏi.

Thực ra, trước khi nói ra lời này, ông đã đoán được kết quả, Lữ gia đến đây chắc chắn là để từ hôn. Mộ lão gia tử nhìn thoáng qua nữ nhi đang đứng bên cạnh,mặt nàng trắng bệch。

“Chúng ta hôm nay đến đây là để từ hôn. Nhi tử nhà ta Lữ Kiệt đã là đồng sinh, sang năm thi đỗ viện thí sẽ trở thành tú tài. Một người có công danh trong người như vậy không thể kết thân gia với gia đình mang tội như nhà ngươi!”

“Lữ lão đệ, ngươi nói thế là sao?”

Mộ lão gia tử như không nghe thấy lời nói chanh chua của bà tử nhà họ Lữ, chỉ gọi tên người đứng đầu nhà họ Lữ.

Nhớ năm đó, Lữ lão gia tử bị người ta ức hϊếp khi làm việc bên ngoài, chính mình đã ra tay giúp đỡ. Qua lại thường xuyên, hai nhà dần trở nên quen thuộc, lúc đó trong nhà có hai hài tử vừa độ tuổi, nên đã đính hôn cho chúng.

“Mộ lão ca, hiện giờ cả nhà các ngươi bị lưu đày đến Tây Bắc, hôn sự này quả thực là, quả thực là không thích hợp......”

Mộ lão gia tử nhìn người đứng đầu nhà họ Lữ giả vờ một bộ dáng không thể nề hà, không ngờ trước đây chính mình lại mù quáng.

Vương thị nhìn con gái đang đứng bên cạnh mình, nước mắt đã giàn giụa trên má, nuốt không nổi cục tức này.

Bà nâng cao giọng mắng: “Lúc trước nhà ngươi kết thân với chúng ta, chẳng phải là coi trọng thân phận con trai cả nhà ta là võ quan lục phẩm hay sao? Giờ đây nhà ta gặp khó khăn, các ngươi liền đến từ hôn ngay, các ngươi đúng là lũ chê nghèo yêu giàu, bỏ đá xuống giếng!”

Bà tử nhà họ Lữ đương nhiên không thể chịu đựng được những lời này. Sang năm nhi tử phải thi tú tài, thanh danh không thể có một chút tì vết nào. Bà ngẩng đầu nhìn quanh, may mắn là xung quanh không có người ngoài.

Bà vừa định lên tiếng mắng chửi lại, nhưng vừa mở miệng đã bị lão nhân của mình liếc mắt nhìn.

“Mộ lão đệ, những lời khác ta không nói nhiều nữa, đây là từ hôn hiệp nghị, phiền các ngươi ký tên, tín vật chúng ta cũng sẽ trả lại.”

Nghe đến đây, Mộ lão gia tử không hề nói thêm lời nào, thậm chí không hỏi ý kiến của con gái mình, trực tiếp cầm lấy tín vật, giục Lữ gia chuẩn bị bút lông để ký tên.

Mộ Nguyên Hương nghĩ đến chuyện từ hôn trọng đại như vậy, Lữ Kiệt lại không chịu ra mặt, trong đầu nhớ lại sự ân cần của người xưa, giờ đây chỉ cảm thấy người này vô cùng đáng ghét, nàng lập tức tháo chiếc vòng bạc trên cổ tay xuống, ném vào người bà tử nhà họ Lữ, xoay người chạy vào trong nhà.

Hứa Nhu nhìn thấy em chồng thương tâm chạy vào nhà, vội vàng nhấc chân đi theo.

Lý Thúy Thúy tiến thêm vài bước, nhổ nước bọt về phía đám người, đóng cửa viện một cái "phanh" vang dội. Sau đó, không quay đầu lại, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc trong nhà.

Hành động này của nhà họ Mộ khiến cho những người nhà họ Lữ vẫn đứng ngoài cửa tức giận.

L*иg ngực bà tử nhà họ Lữ phập phồng dữ dội. Bà tiến lên một bước, định giơ chân đá mạnh vào cánh cửa, nhưng lại bị Lữ lão gia tử quát lớn: “Đủ rồi! Nếu bà không đi, lỡ như người ta nhìn thấy chúng ta còn liên quan đến nhà họ Mộ, tiền đồ của Kiệt ca sẽ bị hủy hoại!”

Bà lão nhà họ Lữ nghe vậy, vội vàng thu chân lại, mặt xám xịt đi theo sau lão nhân.