Chương 26

Dạ Biên Bức là yêu thú Ám hệ cấp 3, nhưng chúng không bị biến hóa thành ma thú. Thân hình lớn không khác một con chim ưng, móng vuốt của chúng cũng đặc biệt sắc nhọn, tổng hợp lại chính là khó đối phó.

Nếu không phải trong tình cảnh thế này thì Lăng Tử Thần rất vui mừng mà gϊếŧ chúng. Bởi khi chúng chết nàng còn có thể hấp thu một lượng lớn Ám hệ linh khí.

Dùng linh thừng gϊếŧ chết một con hấp tấp nhào tới, Lăng Tử Thần xem như phán đoán được một vài điều. Dạ Biên Bức ở xung quanh cấp bậc thấp nhất là Binh Cấp bậc S, theo phán đoán bình thường thì con đầu đàn có thể là Binh Cấp bậc SS.

Lăng Tử Thần nhắm mắt, không nhìn thấy khiến các giác quan khác của nàng càng thêm nhạy bén. Ám linh khí đã xuất hiện trong tay, nhờ có Dạ Biên Bức che giấu, nàng cũng không sợ bại lộ.

Mà theo thời gian Dạ Biên Bức bị những người khác gϊếŧ càng nhiều thì Ám linh khí mà Lăng Tử Thần hấp thu được càng nhiều. Cấp bậc tăng dần một cách yên lặng, khi cảnh giới đạt đến Sơ Cấp bậc 10, động tác gϊếŧ chóc của Lăng Tử Thần càng thêm thông thuận.

Đúng lúc này, tất cả Dạ Biên Bức đột nhiên không có động tác gì nữa. Lăng Tử Thần nhíu mày, Ám linh khí nhanh chóng được thu lại nhưng rốt cuộc có bị ai phát hiện không thì nàng cũng không chắc.

"Là con đầu đàn xuất hiện hay sao?" Lưu Đình lên tiếng hỏi.

"Có thể lắm, chúng ta dĩ nhiên có thể đối phó với nó nhưng cũng phải cẩn thận những con khác." Giang Tử cẩn trọng nhắc nhở mọi người.

Lúc này Lăng Tử Thần có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng lớn đang đến gần. Cảm giác không chỉ là Binh Cấp bậc SS, nghĩ như thế Lăng Tử Thần càng thêm cẩn thận, phải biết nàng hiện tại là người dễ dàng bị nhằm vào nhất.

Khi con đầu đàn xuất hiện, bốn người cũng không khỏi hoảng hốt. Khí tức bọn họ cảm nhận được đâu là Binh Cấp bậc SS chứ, rõ ràng là Tướng Cấp bậc D. Tuy không ổn định do vừa thăng cấp nhưng cuối cùng vẫn là Tướng Cấp a.

Con đầu đàn là Tướng Cấp bậc D, nếu vậy chỉ cần cho bầy đàn thêm chút thời gian thì tất cả chúng sẽ được tăng bậc, chính thức trở thành yêu thú cấp 4, hiện tại còn chưa được công nhận. Mà Lăng Tử Thần không quan tâm vấn đề đó, nàng chỉ biết yêu đan của con đầu đàn này sẽ có lợi cho mình.

Dạ Biên Bức đầu đàn hé miệng, một âm thanh chói tai nhức óc vang lên. Bốn người đồng loạt nhíu mày, Dạ Biên Bức xung quanh cũng đột ngột tấn công trở lại.

Quang đoàn cùng Ám đoàn trong cơ thể Lăng Tử Thần xao động cùng lúc. Có vẻ chúng bị Dạ Biên Bức đầu đàn kia chọc giận rồi, hiện tại một bên muốn ngay lập tức tiêu diệt, một bên muốn ngay lập tức cắn nuốt đây.

Lăng Tử Thần trong lòng khổ không thể tả. Muốn tiêu diệt hay cắn nuốt thì cũng phải gϊếŧ chết, nàng hiện tại không thể dễ dàng gϊếŧ nó khi đối đầu một với một, huống chi bây giờ lại bị những con khác quấy rầy.

Bóng tối khiến nàng hoạt động không quá tốt, lúc này nàng cũng bất chấp bị bại lộ, Phát Quang Thuật cấp 3 ngay lập tức được sử dụng. Phạm vi 10 thước xung quanh nàng lặp tức được sáng bừng lên.

Giang Tử có chút lát ngạc nhiên nhưng sau đó lại lập tức bỏ qua tập trung đối phó với Dạ Biên Bức. Mà Lăng Tử Thần không đơn giản là gϊếŧ từ từ nữa mà dùng thuật pháp quần công.

"Bách Tiễn Thuật."

Đó là một thuật pháp cấp 3, chỉ cần xác định mục tiêu thì sẽ tấn công không ngừng nghỉ. Đáng tiếc nó chỉ có thể bắn ra trăm mũi tên, thuật pháp cao hơn là Thiên Tiễn Thuật cần cảnh giới Trung Cấp mới thực hiện được.

Khi Dạ Biên Bức ở xung quanh ít dần, Lăng Tử Thần cùng Giang Tử gần như đồng loạt bắn ra hướng về phía con đầu đàn. Lưu Đình và Lưu Linh đều không kịp lấy lại tinh thần thì hai người đã tấn công.

"Bọn họ... Bọn họ không biết mệt hay sao?" Lưu Đình cố không để hơi thở của mình nghe có vẻ quá dồn dập.

"Ở đây dường như chỉ có mỗi tỷ tỷ là thể lực yếu thôi a!" Lưu Linh cong môi cười, ánh mắt nheo lại giơ tay đẩy Lưu Đình ra.

Lưu Đình khuynh người về phía trước, ánh mắt còn có vẻ không thể tin được. Mà phía trước nàng chính là một con Dạ Biên Bức đang giơ lên đôi vuốt sắt nhọn.

"Phong Dao."

Khó khăn tung ra một thuật pháp, Lưu Đình hiểm hóc tránh khỏi cái chết. Phải biết Pháp Sư yếu nhất là ở thể lực, thể lực suy giảm rất nhanh mỗi khi tung ra quá nhiều thuật pháp.

Lúc đó thì một người cấp bậc yếu hơn rất nhiều cũng có thể gϊếŧ họ, bởi thể lực không còn, mà linh khí cũng bổ không nhanh lại được. Vì vậy hành động của Lưu Linh lúc nãy xem như là đưa Lưu Đình vào chỗ chết.

Lưu Đình căm giận quay lại, ánh vào mắt lại là sắc mặt tái nhợt của Lưu Linh. Nàng đứng ở chỗ của Lưu Đình lúc nãy, trên người tràn đầy máu tươi, nơi ngực trái và bụng có hai lỗ thủng đang không ngừng chảy máu.

Phía sau lưng nàng là Dạ Biên Bức đầu đàn, trên người nó ghim vô số quang tiễn. Khi Lăng Tử Thần cùng Giang Tử đi đến thì cũng vừa lúc Lưu Linh ngã xuống đất.

Cơ thể nàng bắt đầu toát ra hắc khí và dần dần tiêu tán, dù vậy ánh mắt nàng vẫn chăm chú nhìn Lưu Đình. Miệng nàng khép rồi lại mở, vô cùng khó khăn hộc ra được một câu nói:

"Ta... Ta gọi là... Bá La. Nhớ... kỹ ta... A... A Đình."

Câu chữ vừa hết, thân thể người kia cũng hoàn toàn tan biến. Để lại Lưu Đình, Lăng Tử Thần cùng Giang Tử ngẩn ngơ. Người đầu tiên lấy lại tinh thần là Giang Tử, nàng nhìn Lưu Đình sau đó lên tiếng:

"Xem ra kẻ này chỉ là Ma tộc giả dạng Lưu nhị tiểu thư. Đại tiểu thư không cần thương tâm, không chừng nhị tiểu thư còn sống và đang bị nhốt ở đâu đó."

Lưu Đình không đáp lại, từ muội muội vì mình mà chết chuyển sang Ma tộc cải trang muội muội, cảm xúc của nàng theo không kịp. Không biết nên đau buồn hay phẫn nộ, nàng chỉ có thể chết lặng.

Lăng Tử Thần là người bình thản nhất, nàng đi đến lấy yêu đan của Dạ Biên Bức đầu đàn cùng bộ móng vuốt của nó. Giang Tử cũng đến giúp nàng thu thập những con khác, sau đó bọn họ mới bắt đầu phân chia.

Nếu lúc trước chia 4 phần, mỗi người một phần thì lúc này vẫn chia 4 phần nhưng Lưu Đình lấy được hai phần. Xem như Ma tộc kia bồi thường một phần cho nàng đi.

Mà Lưu Đình cũng bình tĩnh trở lại, sắc mặt không thay đổi thu lấy phần của mình. Trong lòng nàng lại đang không ngừng lẩm bẩm, gọi một cái tên mà nàng sẽ không thể quên.

"Bá La, Bá La..."

Sau chuyện này ba người càng thêm cẩn thận, từ từ hướng Kinh Đô mà đi. Tuy nói Lưu Linh giả kia là Ma tộc nhưng cũng đã đồng hành trong một buổi, vì vậy không ai cố tình nói về người này để tránh lúng túng.

Hai ngày, bọn họ không hề nghỉ ngơi tiến lên cuối cùng chỉ dùng vỏn vẹn hai ngày để đến Kinh Đô. Bước vào Kinh Đô thì lập tức cảm nhận được sự phồn hoa của nó, nhưng điều khiến ba người chú ý là sự kiểm tra nghiêm ngặt hơn bình thường của nơi này.

Nhìn bố cáo truy nã mình, Lăng Tử Thần cũng có chút chột dạ, bọn họ vẫn còn tìm a. Mà Giang Tử và Lưu Đình thì lại nghĩ về vấn đề khác, mà vấn đề này hiển nhiên là về nhóm người thú nhân kia.

Một là bọn họ đã vào Kinh Đô, canh phòng nghiêm ngặt là để tránh bọn họ trốn đi. Hai là bọn họ chưa vào thành, canh phòng để bắt được bọn họ kịp thời. Mà theo hai người nghĩ thì khả năng đầu có lý hơn.

"Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi." Lăng Tử Thần nêu ý kiến, nàng cần bình tĩnh phán đoán cách đối phó nếu bị phát hiện.

"Ân." Lưu Đình cùng Giang Tử gật đầu, dù sao có quân lính ở đây, nhóm người kia cũng không chạy được, bọn họ phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi bù lại đã.

Hai bên với suy nghĩ khác nhau nhưng rất may ý kiến đều thống nhất. Lăng Tử Thần rất tự nhiên dẫn người đi tìm quán trọ, không nghĩ chỉ lơ đễnh tìm kiếm nhưng lại thấy một vài người quen.

Giang Tử cơ hồ nhíu mày ngay lập tức khi nhìn thấy đám người này, cụ thể là nữ tử lạnh lùng trong trẻo đứng ở kia. Nhìn sang Lăng Tử Thần, quả nhiên người kia cũng thấy được, còn vung lên một nụ cười có phần ngớ ngẩn, gọi:

"Nhược Ly!"

Cách nhau không hơn 5 thước, Đan Nhược Ly có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nói của Lăng Tử Thần. Mang thần sắc có phần nghi hoặc nhìn qua, Đan Nhược Ly kinh ngạc ngay tức khắc.

"Ngươi còn sống?!"

Lăng Tử Thần bước nhanh về phía trước, đứng đối mặt với Đan Nhược Ly. Vui vẻ mà đáp lại, như thể lúc trước Đan Nhược Ly không hề hại nàng, không hề muốn nàng chết.

"Ân. Nhược Ly, đã lâu không gặp. Ta còn tưởng phải đợi gần hai tháng nữa mới có thể thấy được ngươi đâu."

Đan Nhược Ly nhíu mày, không thể hiểu thái độ của Lăng Tử Thần. Người bình thường gặp người hại mình thì dù không hận cũng ít nhất phải có phẫn nộ, vậy mà Lăng Tử Thần chỉ có vui vẻ thôi.

Đan Nhược Ly không thể khống chế nghĩ liệu Lăng Tử Thần có mưu đồ gì hay không. Mà đối với Giang Tử, nàng lại nghĩ đơn giản hơn nhiều, cũng hiểu gần với sự thật hơn nhiều.

Lăng Tử Thần thay đổi trở nên lãnh đạm, tàn khốc hơn nhưng khi gặp Đan Nhược Ly thì khí chất hoàn toàn nhu hòa lại. Nàng không tin đó là dấu hiệu giả dối, cảm xúc của Lăng Tử Thần đối với Đan Nhược Ly quá kỳ lạ và khó hiểu.

Chỉ đến mãi sau này, nhìn những gì Lăng Tử Thần làm cùng lời xác nhận của đối phương, Giang Tử mới biết người này yêu thảm Đan Nhược Ly rồi. Mà bây giờ chính là thời điểm Lăng Tử Thần bắt đầu sa vào con đường đầy nguy hiểm cùng khó khăn sau này.