Chương 5: Trổ tài làm đầu bếp

Nhiều ngày nay không chỉ có Quỷ Y hoang mang mà ngay cả Y Phong cũng hoang mang.

Quỷ Y hoang mang, Mạc Lợi tai họa mấy ngày nay không đi rình trộm đồng thời cũng coi lão thành không khí, đương nhiên mỗi buổi tối vò rượu đúng giờ trình diện trên bàn cũng đồng thời biến mất.

Nhậm Y Phong hoang mang, mấy ngày nay sao lại không còn cảm giác thấy ánh mắt kỳ quái nọ nữa.

Bất quá nói tóm lại, trên núi này đã thanh tịnh nhiều ngày.

Trấn nhỏ dưới chân núi, trong phòng bếp một nhà trọ, Mạc Lợi câm nín nhìn đầu bếp quỳ trên mặt đất nắm vạt áo cô rơi lệ đầy mặt.

Không phải ta chỉ học nấu linh tinh vài ngày thôi sao? Có cần đến mức phải không!

“Công tử, quân tử xa nhà bếp, chỗ bẩn này há lại là chỗ ngài đứng!”

Đầu bếp hơi mập giờ như một đại thần trung thành cầm lấy vạt áo Hoàng đế hoang dâʍ vô độ, vẻ mặt vô cùng đau đớn khuyên can vua rời xa nữ sắc.

Mạc Lợi nghĩ, dù sao cũng đã biết cách nấu, về luyện tập cũng được. Hơn nữa, hình như ta đã bỏ quên lão Quỷ Yêu thật.

Mạc Lợi kéo vạt áo bị đầu bếp nắm, nói:

“Được rồi, ta đi đây.”

Đầu bếp kia nghe xong mà như được đại xá, chỉ kém nước hô vạn tuế:

“ Công tử đi mạnh khỏe!”

Mạc Lợi bĩu môi, không phải chỉ hai lần đốt phòng bếp thêm vài lần ông ăn thử thôi sao, hi vọng cô đi như vậy! Quên đi, về tìm lão Quỷ Y.

Mạc Lợi ra khỏi phòng bếp trong lễ rước trang trọng của đầu bếp lệ đầy hốc mắt. Trên đường, mua nguyên liệu nấu ăn, ôm thêm một vò rượu Thiên Lý, lúc này mới chuẩn bị trở về.

Nhậm Y Phong ngồi trong sân chậm rãi thưởng thức trà, chợt ngửi thấy mùi cháy, ngẩng đầu nhìn lên, xa xa xuất hiện một đường khói đen đặc bay lên cao, nhìn phương hướng, hình như là chỗ lão Quỷ Y...

“…..”

Tô Tuyết lo lắng nhìn khói đen phía xa hỏi:

“ Sư phụ, có chuyện gì vậy?”

Y Phong đáp không chắc chắn:

“ Chắc là lão Quỷ Yêu đang đốt gì đó?”

Chỉ là lão Quỷ Y muốn đốt cái gì đây?



Chẳng lẽ vì đồ đệ bất nhơn đó mà không còn tha thiết gì khi ở đây?

Mấy ngày sau, một tiếng hổ gầm phá phá tan không gian, hù dọa chim trong rừng rầm rập bay trối chết lên bầu trời. Khỉ vượn gì đều đâm đầu leo thụt mạng bỏ chạy thật xa. Hai con nai đang tình tứ chuyện thiếu nhi không nên xem, cũng đành bỏ sự đang sung sướиɠ tột đỉnh đó mà chạy nạnh ai giữ lấy mạng. Chứ còn yêu đương gì tầm này.

Nhậm Y Phong và Tô Tuyết đều sửng sốt.

Nửa ngày sau, Y Phong phục hồi lại tinh thần, lẩm bẩm:

“ Nghe âm thanh thì hẳn là tiểu hổ của lão Quỷ Y, xưa nay lão Quỷ Y yêu thích tiểu hổ, không bao giờ đem nó ra thí nghiệm thuốc, nhưng sao tiểu hổ kêu thê thảm như vậy...”

“Sư phụ, bên kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Sắc mặt Tô Tuyết có chút ngưng trọng, con hổ kêu thê lương như vậy, bên kia đừng nên xảy ra chuyện gì.

“Chắc vậy...có thể nào?”

Con hổ kia năm đó theo lão Quỷ Y trên giang hồ, thông thường cao thủ hạng hai cũng không phải đối thủ của nó, võ công của lão Quỷ Y nó cũng biết, hơn nữa lão Quỷ Y nhiều độc dược như vậy, ai sẽ tìm xui xẻo chứ?

----------------------------

Sau một tiếng gầm, con hổ trước mắt nhe răng, bày ra tư thế tấn công.

Mạc Lợi nhíu mi lại, cái tát đánh lên đầu nó:

“ Định làm gì? Tạo phản hả? Kêu công an còng đầu mày giờ nheee!”

Tiểu hổ cúi mặt, đặt đầu trên hai chi trước, vẻ mặt cực đau khổ.

Mạc Lợi mang ra một cái chậu, cười đến chân thành:

“Tiểu hổ ngoan, đến đây, hôm nay ta nấu một con gà cực béo, ăn đi.”

Tiểu hổ rên một tiếng, không có chút ý muốn động đậy.

Quỷ Y thương xót sủng vật bảo bối của mình, vội vàng đi lên bảo vệ, vuốt ve lông trên người tiểu hổ, nửa ngày mới đau lòng nói:

“Mụ nội nó! Mạc Lợi ngươi xem, tiểu hổ gầy. Vốn là một con hổ to lớn biết bao, ngươi xem hiện tại ngay cả xương sườn cũng nhìn ra được, ta có thể đếm được luôn xương sườn, xương chi của nó. Còn nữa ngươi xem, trước kia một vua hổ hăng hái biết bao, hiện tại cả ngày cứ héo rũ. Ngươi nhìn móng vuốt của nó...”

Lão Y nắm một chân trước của tiểu hổ

“Đệm thịt cũng mỏng, móng vuốt cũng mài bằng...”

Nghe xong lời của lão Quỷ Y, Mạc Lợi đẩy chậu về phía trước nói:

“Vậy ăn nhiều một chút đi!”

Khóe miệng Quỷ Y co quắp cứng đờ, nói:

“Xịtttttt!!!!! Mạc Lợi, lần trước ngươi lấy thuốc của ta làm gia vị, sau khi tiểu hổ ăn phải thì đau đến lăn lộn trên mặt đất, mài bật cả móng vuốt. Còn cả điều quan trọng nhất, sau khi ăn cái thứ đen sì sì không biết là gì kia, ta cũng tiêu chảy ba ngày. Mạc Lợi, không nên chơi đùa như vậy, ngươi định lấy mạng sao?”

Mạc Lợi cười mỉa nói:

“Lão Quỷ đừng nói như vậy chứ, chờ ta luyện tốt trù nghệ thì không phải các ông ngày ngày hưởng phúc sao?”

Muốn vậy thì cũng phải còn mạng đến lúc đó, Quỷ Y thầm oán trong lòng.

Mạc Lợi đột nhiên nghĩ đến gì đó, vỗ tay nói:

“Đúng rồi lão Quỷ, hổ là động vật cần bảo vệ cấp quốc gia, ta sẽ không hại nó, ta đây vừa mới làm một tô cháo, ông nếm thử.

Quỷ Y nghe xong hít một hơi thật sâu, đây là trời muốn mạng ta!”

“ Lão Quỷ, mười vò rượu Thiên Lý...”Mạc Lợi xấu xa nói.

Mắt Quỷ Y chợt lóe sáng, cắn răng nói:

“ Liều mạng thôi!”

Nghe vậy Mạc Lợi bèn chạy nhanh bưng tới một chén cháo thịt nạc nấu với trứng vịt bích thảo cho lão Quỷ Y. Lão Y run lẩy bẩy nhận lấy, từ từ nhắm hai mắt,mười phút mặc niệm, cầu nguyện phụ mẫu thân sinh lại rước theo cùng, một vẻ thấy chết không sờn, cuối cùng ăn một thìa. Lão Y ăn xong, nhíu mày suy nghĩ sâu xa một hồi rồi nói:

“Ta ăn thấy hương vị gạo, cũng không có cảm giác không thoải mái, Mạc Lợi, chúc mừng ngươi thành công!”

Mạc Lợi ôm quyền nói:

“ Phải tạ ơn sự ủng hộ của mọi người! Ta đi múc một chén ăn xem sao, ta cũng chưa ăn qua đồ mình tự làm.”

“……” Một già một hổ.

Lại qua mấy ngày nữa, Y Phong và Tô Tuyết đã quen với chuyện đột nhiên có khói đen bốc lên, cũng như chuyện đột nhiên có tiếng hổ gầm. Dù như thế thì ngày hôm nay vẫn bị tiếng kêu vô cùng thê lương kia dọa sợ.

Hai người liếc nhau rồi lại quay đầu làm chuyện của mình.

Y Phong luôn cảm thán, gần nhất thâm sơn u tĩnh sao lại trở nên náo nhiệt như vậy.

Bên kia.

Quỷ Y vẻ mặt nước mũi nước mắt nói:

“Mạc Lợi, chúng ta đã ăn cháo vài ngày, chúng ta có thể ăn mặn chưa? Ngươi nhìn tiểu hổ xem...”

“Kỳ thật ta cũng ăn chán” Mạc Lợi nhăn mặt, liên tục năm ngày đều cháo thịt nấu trứng vịt bích đản, cô cũng muốn nằm xuống.

Quỷ Y vui vẻ ra mặt hỏi:

“Vậy...?”

“Ông nói cháo ta nấu dễ ăn không?” Lầm bầm như tự hỏi.

Quỷ Y nhất thời buồn rười rượi, nói:

“Chúng ta đều không nếm ra nổi vị, ngươi đừng nên nấu tiếp.”

“…..” Nhìn thấy vẻ hi vọng của Quỷ Y, Mạc Lợi liên tục gật đầu...được rồi, ta không đầu độc các người nữa.

Lại một đêm trăng đen gió mạnh, Mạc Lợi lại đi vào "căn cứ rình trộm", thuận lợi bò lên tường, treo lên trên một cái cây to một cái ròng rọc rồi chuẩn bị đầy đủ dây thừng.

Nhảy khỏi tường, cột dây thừng vốn đang rũ xuống vào một cái cây ở bên kia tường, chậm rãi treo đồ lên trên dây, chậm rãi buông tay, tận lực giữ rổ cân bằng để không làm lật đồ bên trong.

Đợi cho rổ chạm đất an toàn, Mạc Lợi trèo lên tường, bám lấy thân cây mà trượt xuống rơi vào trong viện.

Cắp rổ lên thắt lưng, chậm rãi đi về phía phòng của Tô Tuyết.

Sau nhiều ngày quan sát, Mạc Lợi biết sau khi Y Phong ngủ thì Tô Tuyết vẫn chưa ngủ. Tuy rằng đến phòng của Tô Tuyết không cần đi qua phòng của Y Phong, nhưng nghe Quỷ Y nói Y Phong võ công rất cao nội lực rất sâu, khó mà đảm bảo không bị ông ta phát hiện, cho nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Cẩn thận tới gần một gian phong còn lộ ra ánh nến vàng, Mạc Lợi ngồi xổm dưới cửa sổ, nhìn thân ảnh đang chuyên chú bên trong. Ánh nến dịu dàng chiếu vào người nàng, có vẻ khiến thân hình màu trắng càng thêm đơn độc mỏng manh, Mạc Lợi tự dưng lại thấy đau lòng một trận.

Nhìn chằm chằm người ta, đau lòng người ta nửa ngày mà người ta vẫn không phát hiện ra ta.

Mạc Lợi rụt rụt xuống, dựa vào vách tường.

Ta làm thế nào để nhắc khéo Tô Tuyết ta đã tới đây?

Vì mỗi buổi tối hay kể chuyện xưa cho lão Quỷ Y nghe, sau đó Mạc Lợi nghĩ rằng nếu cô đột nhiên xuất hiện, còn là lúc đêm khuya vạn vật yên tĩnh trong rừng sâu thì có thể hù đến Tô Tuyết hay không.

Vạn nhất bị hù sợ, Tô Tuyết một tiếng thét chói tai tần số cao thì... ta đây liền xong đời.

Ném mảnh giấy vào?

Mạc Lợi sờ khắp người, chỉ có bạc.

Được rồi, vậy ném bạc.

Mạc Lợi ước lượng bạc vụn trên tay, hơi hơi cụng đầu lên trên, quay người lại, tầm mắt đều là vải dệt màu trắng.

Mạc Lợi ngẩn người, trên đầu rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Chậm rãi tầm mắt lên trên, đối diện với Tô Tuyết đang cười nhẹ mắt đầy ôn nhu thì trong lòng bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mạc Lợi nhỏ giọng khẽ gọi:

“Tô Tuyết...”

Tô Tuyết nhỏ giọng đáp:

“ Vào trước đi.”

Góc áo trắng trước mắt bay bay theo động tác của Tô Tuyết, cô giật mình, nhanh như mèo chạy tới cửa, Tô Tuyết đã mở cửa, khóe mắt như cười nhìn ta.

Mạc Lợi vào phòng, nhẹ nhàng mà đóng lại cửa phòng, đặt rổ trong tay lên bàn, cô nói với Tô Tuyết:

“Hì!hì,Tô Tuyết ta tới thăm nàng.

Tô Tuyết cười cười tựa hồ như thực hứng thú với thứ cô mang đến, mở nắp ra, chỉ thấy một cái chén nhỏ ở trên một cái chén lớn.

Mạc Lợi lấy ra chén lớn trước mặt, một trận mùi đập vào mặt. Cô đắc ý nói:

“Ta làm đấy, muốn nếm thử không?”

Tô Tuyết ngạc nhiên nói:

“Mạc Lợi có thể nấu cháo?”

“ Đương nhiên biết!”

Mạc Lợi kéo Tô Tuyết ngồi xuống, lấy ra bát còn lại, đưa cho nàng một cái thìa.

“Ta để ý nàng ở đây đều không ăn ngon, nên ta làm bữa khuya cho nàng ăn. Nàng xem, nàng gầy đi nhiều như vậy! Rất là xấu a~ làm nữ nhân phải béo béo một chút mới dễ thương!”

“ Làm sao huynh biết?”

Tô Tuyết ngẩng đầu tò mò hỏi, sau đó như nghĩ tới điều gì, ý cười trong mắt càng sâu.

Mạc Lợi câm nín xấu hổ cười gượng hai tiếng, nếu cô nói rằng mỗi ngày cô nằm trên đầu tường nhìn lén thì có thể bị Tô Tuyết đuổi ra hay không?

Tô Tuyết thấy vẻ xấu hổ của Mạc Lợi thì cười khẽ hai tiếng, bàn tay trắng thuần cầm lên thìa bạch ngọc múc một thìa, nhẹ nhàng thổi thổi mới tao nhã đưa vào trong miệng.

Mạc Lợi khẩn trương nhìn Tô Tuyết, khoảng khắc này có thể quyết định vận mệnh quý giá của Quỷ Y và tiểu hổ sau này.

Tô Tuyết thản nhiên cười, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên:

“Mạc Lợi, ta chưa từng nghĩ huynh có thể nấu cháo ngon như vậy!”

Đây là đang khen ta phải không?