Chương 47: Suy Nghĩ Của Alan

Nhưng giống cái khi đó thật sự quá ít, cũng chỉ có vài giống cái có thể sinh ấu tể, nếu muốn có ấu tể của riêng mình, các thú nhân chỉ có thể chấp nhận chia sẽ giống cái với các thú nhân khác.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như nếu thú nhân dùng sức mạnh to lớn để trấn áp những thú nhân khác muốn tranh giành giống cái kia, vậy thì thú nhân này sẽ có một giống cái thuộc về một mình hắn, tộc trưởng cũng không ngoại lệ.

Cứ như vậy mà giống cái trong bộ lạc vẫn còn khan hiếm cho đến bây giờ, trường hợp ngoại lệ vẫn còn lưu giữ, tuy nhiên sau nhiều thế hệ sinh sản, số lượng giống cái đã nhiều hơn, mặc dù vẫn chưa đủ để một giống cái giao phối với một thú nhân, nhưng bản thân giống cái chỉ muốn có một bạn lữ, vậy thì tộc trưởng và tế ti cũng cũng sẽ không phản đối.

Khi số lượng giống cái nhiều lên, tộc trưởng dần dần không có bảo vệ giống cái chặt chẽ nữa, bọn họ có thể đi cùng với thú nhân ra khỏi bộ lạc xem bên ngoài, hoặc có thể giúp thú nhân làm một số việc nhẹ nhàng.

Cho đến bây giờ có rất nhiều thú nhân cũng đã có thể tiếp nhận việc giao phối giữa giống cái với những thú nhân khác, thật ra điều quan trọng nhất là càng nhiều thú nhân, giống cái và ấu tể càng được bảo vệ tốt hơn.

Khi sức khỏe A Lan không yếu như giờ, bà cũng sẽ giúp Bạch Hà xử lý da thú, hoặc đi hái trái cây cùng với các giống cái trong bộ lạc dưới sự đồng hành của các thú nhân.

Bà không giống với các giống cái khác đi ra ngoài chơi đùa, bà thực sự muốn giúp đỡ Bạch Hà, bởi vì trước khi Bạch Hà bị gãy tay, ông đã đủ mạnh mẽ để có được một giống cái duy nhất là bà.

A Lan rất cảm kích cũng rất vui mừng khi Bạch Hà lựa chọn bà, bởi vì bà nhìn thấy những giống cái có mấy tên thú nhân quá cực khổ rồi, bà thực sự cảm thấy có chút không thoải mái về việc giao phối, nếu như mỗi ngày đều cùng thú nhân giao phối, bà nghĩ mình sẽ chết vì khó chịu.

Tuy rằng có nhiều thú nhân, giống cái có thể càng có nhiều tiện lợi hơn, sự an toàn của họ cũng có thể được đảm bảo tốt hơn.

Tuy nhiên A Lan tin rằng một mình Bạch Hà có thể bảo vệ tốt cho bà và đàn ấu tể của họ, hơn nữa bà cảm thấy có thể giúp Bạch Hà làm một số việc mà bản thân có thể làm được là một chuyện rất vui.

Tuy rằng sau đó tay của Bạch Hà đã bị gãy không thể ra ngoài săn bắt được nữa, khiến cho thịt nướng của họ chỉ có thể có được nhờ sự phân chia của bộ lạc, tuy nhiên lúc đó bà cũng không thấy đói, bởi vì bà biết Bạch Hà và Hổ Liệp đều đã ăn ít đi rồi.

Nhưng may mắn là không bao lâu sau Hổ Nha đã có thể ra ngoài đi săn bắt cùng với tộc nhân rồi, sức mạnh của Hổ Nha ngày càng tăng lên đi săn mang về rất nhiều con mồi nên họ cũng không cần bộ lạc phân chia thịt nữa.



Bởi vì có rất nhiều người cần thịt của bộ lạc phân chia để lấp đầy bụng, mà Hổ Nha có năng lực có thể lấp đầy bụng bọn họ, bọn họ cũng không cần thiết tranh giành với tộc nhân nữa, mặc dù đó là điều mà Bạch Hà xứng đáng nhận.

Mà bọn họ có dư dả thị cũng sẽ giống như thú nhân của các bộ lạc bên ngoài đưa cho bộ lạc một phần.

Sau khi A Lan nghĩ xong chuyện cũ lại nhớ tới với thực lực của Hổ Nha muốn có một giống cái/ bạn lữ thuộc về riêng mình là chuyện vô cùng dễ dàng..

Nhưng tiền đề là Đường Quả nguyện ý chỉ để một mình thú nhân là Hổ Nha làm bạn lữ của cô, dù sao Đường Quả cũng là giống cái ngoài bộ lạc, vì để cho giống cái bên ngoài ở lại, bộ lạc đã có quy định cho phép họ có thể lựa chọn nhiều thú nhân làm bạn lữ, cho dù có thú nhân có có thể trấn áp các thú nhân khác tranh giành giống cái.

Đương nhiên, thú nhân được chọn cũng có thể từ chối, nhưng mà nhìn chung không có thú nhân nào sẽ từ chối một giống cái.

Cho nên phải để Đường Quả biết có một thú nhân như Hổ Nha làm bạn lữ là chuyện tốt như thế nào mới được, trong lòng A Lan hạ quyết tâm.

“A mẫu, ngươi muốn đi ngủ sao?” Bạch Mai bỗng nhìn thấy A Lan gật đầu, không tự chủ được hỏi.

"Không có." A Lan nhìn về phía Bạch Mai, cảm thấy nói ra suy nghĩ của mình với Bạch Mai sẽ không thích hợp, cho nên bà phải đợi Bạch Hà quay lại nói chuyện này với ông, hay là nói với Đường Quả cảm giác khó chịu khi một giống cái có nhiều thú nhân bên cạnh?

Mặc dù là a phụ a mẫu không nên nhúng tay vào chuyện ấu tể lựa chọn bạn lữ, nhưng bọn họ là đang giúp Hổ Nha theo đuổi bạn lữ, cũng không phải ép buộc anh kết bạn lữ với giống cái khác, cho nên vẫn là hỏi Bạch Hà có cách nào khác hay không.

Điều này có liên quan đến việc Hổ Nha sau này có thể trở thành thú nhân bạn lữ duy nhất của Đường Quả hay không, nhất định phải làm gì đó mới được!

"A mẫu làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không khỏe không?" Bạch Mai thấy A Lan nhìn chằm chằm vào cô nàng, lo lắng hỏi.



Nghe thấy lời nói của Bạch Mai, A Lan lập tức thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, sờ đầu cô nàng mỉm cười: "Thật sự không sao đâu, chỉ là đang nghĩ đến một số chuyện, đừng lo lắng, bây giờ ta cảm thấy khỏe hơn so với trước đây rất nhiều."

Đây đều là công lao của Đường Quả, một giống cái tốt như vậy, nhất định phải để Hổ Nha và cô ấy kết bạn lữ mới được.

“Ồ.” Bạch Mai nhìn thấy nụ cười của A Lan, cảm thấy lời bà nói là thật, cũng không nói gì nữa, tiếp tục quay đầu nhìn mưa rơi bên ngoài, đợi thời gian trôi qua.

Trong lúc mấy người A Lan đang suy nghĩ chuyện này, phía bên đây Đường Quả sau khi châm cứu xong mới thở phào nhẹ nhõm, đầu tiên là vì không có ai xuất hiện nhìn thấy cô đang làm gì.

Hai là vì cô đã không còn cảm nhận cơn đau bụng kinh nữa rồi, tuy thời gian chỉ kéo dài khoảng bốn tiếng nhưng như vậy cũng tốt, hơn nữa cô là nhắm đến phía dưới cổ họng để châm cứu, nếu đúng như cô dự đoán thì chỉ cần châm cứu thêm vài lần nữa là có thể nói được rồi.

Sau khi cảm thấy toàn thân thoải mái, Đường Quả cảm thấy bụng cực kỳ đói, tay chân thậm chí còn có chút yếu ớt run rẩy.

Không quan tâm gì nữa, Đường Quả súc miệng, sau đó cầm lấy thịt luộc và rau rừng mà Hổ Nha đặt bên giường cô và bắt đầu ăn, cô cảm thấy nếu như cô mà không ăn cái gì vào bụng thì có lẽ cô sẽ chết đói.

Đường Quả không ngờ rằng dạ dày của cô tốt như vậy, lượng thịt luộc và rau do Hổ Nha nấu đã vượt quá khẩu phần ăn của một giống cái bình thường, tuy rằng anh biết Đường Quả thực ra ăn không nhiều nhưng anh sợ Bạch Hà có chuyện sẽ không thể chăm sóc cho cô, để cho Đường Quả bị đói, cho nên anh luộc nhiều một chút, nghĩ rằng nếu Đường Quả ăn không hết thì đợi anh về rồi ăn cũng được.

Sau khi ăn được khoảng hai phần ba, Đường Quả mới cảm thấy bụng có chút no, tay chân không còn run rẩy nữa, lúc trước nếu tay chân run rẩy thì phải bị bỏ đói trên ba ngày mới xảy ra, quả nhiên, việc mất máu quá nhiều vẫn gây tổn hại cho cơ thể.

Đường Quả cau mày, nếu như có thể, cô cũng không muốn châm cứu để làm ngưng máu chảy, bởi vì cô biết cơ thể mình rất khỏe mạnh, nếu cơ thể khỏe mạnh mà vẫn chảy ra một lượng máu lớn như vậy, điều đó có nghĩa là máu chứa những chất thải có hại mà cơ thể bài trừ, nhưng với lượng máu chảy như vậy, cô cảm thấy mình có thể mất máu mà chết.

Cau mày suy nghĩ một lúc, Đường Quả lại lấy ra cây kim bạc, chiếc hộp đựng kim bạc và kim vàng là do cô cố ý nhờ người thiết kế tạo ra, chỉ một chiếc hộp nhỏ như này, lúc đó đã tiêu tốn của cô gần một trăm triệu nhân dân tệ.

Nhưng mà một trăm triệu nhân dân tệ này cũng đáng giá, bởi vì chiếc hộp này đáp ứng mọi yêu cầu của cô, nó nhẹ, chống cháy, cách nhiệt, chống thấm nước, chống đóng băng, chống rơi và có khả năng cách ly bức xạ còn có nạp điện bằng năng lượng mặt trời, kim châm bị rút ra sau khi đặt lại vào vị trí cũ sẽ tự động kích hoạt hệ thống khử trùng bằng tia cực tím cực mạnh, tỷ lệ khử trùng lên tới 99,99%.