Chương 48: Ý Kinh Động Đến Bộ Lạc

Lúc này Đường Quả cảm thấy may mắn với quyết định ban đầu của mình, nếu không, sau khi đến nơi này, cô sẽ phải dựa vào lửa củi để khử trùng kim châm để đảm bảo chúng được tiệt trùng sạch sẽ, cô còn phải lo lắng kim châm sẽ không hoạt động.

Đường Quả lại dùng kim đâm vào mình, nhưng lần này hiệu quả... vẫn không có gì.

Thực ra, Đường Quả có chút buồn bực, cô đành phải buông cây kim bạc trong tay xuống. Đã xảy ra chuyện gì mà cô không thể phát hiện được? Không biết vì sao nội lực không thể sử dụng, hiện tại ngay cả máu chảy cũng không cầm được. Chẳng lẽ thế giới này không dung thứ cho sự tồn tại của cô, cho nên cô mới nghĩ để cô chảy máu đến chết?

Nghĩ tới đây, Đường Quả uể oải lui về phía sau, bất mãn cau mày, cô luôn là người có quyền quyết định cuối cùng đối với cuộc đời mình, nếu thế giới này không thể dung thứ cho sự tồn tại của cô, cho nên muốn để cô chảy máu đến chết sao?

Hừ! Đường Quả cười lạnh, mang cô tới đây nhưng lại không để cô sống, tin hay không thì tùy, cô có thể gϊếŧ chết hầu hết sinh vật trên thế giới này trước khi cô không thể cử động được nữa, số còn lại sẽ chết sau khi cô chết!

Ngọn lửa đang lặng lẽ cháy bỗng nhiên như bị gió mạnh thổi bay, rơi về hướng Đường Quả, lung lay như thể sắp tắt bất cứ lúc nào.

Nếu Hổ Nha ở đây, anh nhất định sẽ phát hiện ra sát khí mà Đường Quả tỏa ra lần này cũng không kém gì anh.

“Ngao ô~!” Một tiếng hổ gầm đầy uy lực đột nhiên vang lên.

m thanh đột ngột này giống như hổ gầm ngay bên tai, khiến Đường Quả giật mình tỉnh táo lại. Trong nháy mắt, cô thu hồi toàn bộ sát ý và ngọn lửa vụn trong hang lập tức trở về trạng thái ban đầu, lặng yên thiêu đốt.

“Ngao ô~!” Sau đó lại một tiếng hổ gầm vang lên.

Đường Quả nhìn về phía cửa hang động, tiếng hổ gầm này hình như đến từ động Bạch Hà. Đó không phải tiếng gầm lớn và dày đặc, chắc hẳn là tiếng hổ đang săn.

Hai tiếng hổ gầm đã kinh động toàn bộ bộ lạc. Lũ thú nhân đang nghỉ ngơi trong hang động biến thành dã thú và bước ra khỏi hang. Lũ thú nhân tuần tra bên ngoài cũng đến gần bộ tộc hơn, nhưng không phát hiện ra mối nguy hiểm nào.



Con thú nhân đầu tiên gầm lên chính là con thú nhân ở hang động cạnh hang của Đường Quả. Lúc này, hắn bối rối nhìn về phía hang động nơi Đường Quả đang ngồi, mối nguy hiểm mà hắn vừa cảm nhận được giờ đã biến mất rồi.

Hơn nữa, trong hang động Hổ Nha, chỉ có mùi của Hổ Nha và giống cái, không có mùi của những sinh vật khác. Vậy vừa rồi hắn cảm nhận được nguy hiểm gì?

Hơn nữa, trong hang Hổ Nha nồng nặc mùi máu, giống cái bên trong thật sự không sao chứ?

Những con thú nhân khác lo lắng sẽ làm giống cái trong hang động hoảng sợ nên không dám đến gần cô, nhưng Hổ Liệp không hề quan tâm đến chuyện đó, bởi vì nãy hắn cảm nhận được có mối nguy hiểm ở bên cạnh.

Sợ rằng Đường Quả có thể gặp nguy hiểm, Hổ Liệp không thèm phân biệt mùi của Hổ Nha và Đường Quả trong động. Hắn bước nhanh vào trong hang và gọi lớn: “Đường Quả!”

Nhìn thấy Đường Quả ngồi yên trên giường, Hổ Liệp mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, mùi máu tanh từ người Đường Quả càng ngày càng nồng hơn khiến sự bất an trong lòng hắn lại dâng lên.

Lo lắng không biết Đường Quả có bị thương ở đâu không, Hổ Liệp vội vàng tiến lại gần và hỏi: “Vừa rồi cô có chuyện gì sao? Có bị thương ở đâu không? Tại sao mùi máu của cô lại nồng đến thế?”

Nhìn thấy Hổ Liệp chạy đến và đứng trước mặt mình, nghe những lời quan tâm từ hắn, trái tim Đường Quả đập thình thịch. Chẳng lẽ sát khí vừa rồi mà cô phóng ra đã làm kinh động bọn họ cho nên mới có tiếng hổ gầm để cảnh báo?

Đường Quả giữ vẻ bình tĩnh và hỏi: “Tôi ổn, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Hổ Liệp đi quanh Đường Quả vài vòng, quan sát cô từ đầu đến chân. Không thấy vết thương nào rõ ràng, hắn mới yên tâm. Sau đó, Hổ Liệp nói: “Đường Quả, cô chảy nhiều máu quá. Cô có muốn ta đi mời Tế Ti chỉ cách xử lý vết thương không?”

Đường Quả từ chối nhẹ nhàng: “Không cần đâu.” Bởi theo những gì cô thấy thì vị Tế Ti kia không thực sự am hiểu về việc chữa trị vết thương và bệnh tật. Tại sao họ lại tìm đến bà ấy? Bọn họ thật không sợ bị bà ấy biến lợn sống thành lợn què à?

Hổ Liệp nhìn Đường Quả, chớp mắt gật đầu, sau đó quay người rời đi. Theo hắn, nếu Đường Quả nói không cần gặp Tế Ti, thì hắn cũng không thấy cần thiết phải làm điều đó.

Bên ngoài cửa hang, nhiều thú nhân tiến lên đang hỏi thú nhân đầu tiên về tiếng gầm cảnh báo trước đó? Họ không cảm nhận được mối nguy hiểm nào.



Khi Hổ Liệp bước ra, đám thú nhân đang nhìn vào trong hang, mọi người lập tức bình tĩnh lại nhìn hắn, nếu hắn bình an vô sự đi ra thì có nghĩa là trong hang thật sự không có nguy hiểm gì.

Ánh mắt Hổ Liệp quét qua đám thú nhân, dừng lại ở một con hổ đen xanh với những vết sẹo trên người nhưng vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ. Hắn nói: “Ông nội Chiến Phong, Đường Quả không sao cả. Bên trong không có ai khác. Mùi nguy hiểm mà ta cảm nhận khi nãy giờ đã biến mất.”

Càng nói, Hổ Liệp càng cảm thấy bối rối. Hắn biết rằng mình và Đại Thạch đã cảm nhận được nguy hiểm từ phía Đường Quả, nếu không hắn sẽ không gầm lên cảnh báo. Nhưng bây giờ, mọi cảm giác nguy hiểm đều đã tan biến. Chuyện gì đang xảy ra vậy?.

Trong mắt Chiến Phong lóe lên một tia sáng, bên trong chỉ có giống cái nhỏ tên Đường Quả, nhưng đây chính là nơi Đại Thạch và Hổ Liệp cảm nhận được và cảnh báo nguy hiểm, chẳng lẽ giống cái tên Đường Quả mạnh mẽ hơn bọn họ cảm nhận được sao?

Mặc dù Đại Thạch không phải là người mạnh nhất trong bộ tộc, nhưng hắn vẫn là một trong những cao thủ săn bắn trong bộ tộc. Hôm nay đến phiên hắn được giao nhiệm vụ tuần tra bên trong bộ tộc nên không phải ra ngoài săn bắn.

Có thể khiến Đại Thạch gầm lên cảnh báo, xem ra Đường Quả này không hề vô hại như bề ngoài, nhưng với tình trạng thể chất hiện tại thì cô không thể làm gì được, nghĩ đến điều này, Chiến Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, ông vẫn nghĩ chờ đến khi Hổ Nha trở về nhất định ông phải nói cho Hổ Nha biết. Đường Quả không được phép gây hại cho giống cái trong bộ tộc. Những chuyện khác ông không quan tâm, vì dù sao ông không tin Đường Quả có khả năng uy hϊếp đến tính mạng của đám thú nhân.

Ý nghĩ này chợt lóe lên, Chiến Phong nói: “Mọi người hãy giải tán đi. Việc cần làm thì cứ tiếp tục làm, không nên tụ tập ở đây nữa.”

Sau khi nói xong, Chiến Phong là người đầu tiên quay lưng và rời đi, giống cái nhỏ tên Đường Quả kia, ông thật sự rất muốn biết thực lực của cô sau khi hoàn toàn bình phục sẽ như thế nào mà lại có thể khiến Đại Thạch gầm lên cảnh cáo.

Nghe nói cô ấy có khả năng nhận biết được thuốc và sử dụng những phương pháp kỳ lạ để kiểm tra sức khỏe của mình, cô ấy thực sự là một giống cái mạnh mẽ, nhưng thật đáng tiếc khi cơ thể cô quá yếu đuối, không biết liệu cô ấy có thể sống sót qua trận mưa này hay không.

Chiến Phong rời đi, những thú nhân khác cũng lần lượt rời đi, nhưng rất nhiều thú nhân đã nhìn qua hang động của Hổ Nha trước khi rời đi.

Trên thực tế, bất kể bọn họ có ở hiện trường hay không, không ai trong số lũ thú nhân này nghi ngờ Đại Thạch sẽ cảnh báo sai mà rất nhiều người trong số họ lại nghĩ đến giống cái Đường Quả kia.