Chương 34: Dạo Ngự hoa viên

Hiền phi so với Chân Hậu tuy kém về phần dung mạo sắc sảo, lại thiếu đi một chút khí thế doạ người, nhưng bù lại quanh quẩn thân nàng mang theo một loại phong tình khó tả, chính là loại liễu yếu đào tơ, từ ánh mắt cho đến ý cười đều thanh thuần không pha lẫn tạp niệm.

Chân Hậu sở hữu mỹ mạo xuất chúng, nhưng đặt lên bàn cân với Hiền phi lại thua xa về sự thuần khiết trong trẻo, nếu lựa chọn một người tri âm tri kỷ giữ bên cạnh hiển nhiên Hiền phi lại thích hợp hơn hẳn!

Chí ít nàng ta cũng không tẻ nhạt như Chân Nguyệt Thiền, cái Yêu Hậu này chứng thực là khối băng sơn ngàn năm, lạnh lẽo u uất đến khiến người phải khϊếp sợ!

Đúng như sử sách đã nói, yến tiệc hôm nay kết thúc trong bầu không khí ảm đạm, Uông Tiếu Tiếu đứng đóng đinh một chỗ chỉ cảm nhận được từng cơn gió lạnh thổi qua, càng đến cuối tiệc càng thưa thớt tiếng cười, cũng chẳng ai màng quan tâm hỏi han nhau như lúc vừa nhập toạ.

Gần nửa canh giờ sau, Hoàng hậu cuối cùng cũng phất ống tay áo cho các phi tần lui về cung nghỉ ngơi, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc yến tiệc đều không phát sinh bất cứ điểm nào bất thường, cũng không diễn ra các màn múa lụa cung đình gì đó mà Uông Tiếu Tiếu từng xem thấy trên phim ảnh...

Đúng thực rất nhàm chán, hầu hết các phi tần trong lúc dự yến đều là vẻ mặt cam chịu, nhưng khi đứng dậy ly khai lại chuyển sang vẻ mặt khoan khoái, họ chính là nhẹ nhõm vì có thể thoát khỏi gông xiềng để tìm về nơi tự do tự tại, không phải ngồi ở đây đối mặt cùng vị Hoàng hậu tâm tính cổ quái này!

"Tiểu Vệ Tử."

Chân Nguyệt Thiền vừa đứng lên liền cất tiếng gọi, kỳ thực Uông Tiếu Tiếu nàng đã bắt đầu sợ cái tên này rồi a! "Tiểu Vệ Tử", mỗi lần nghe thấy nó nàng bất giác sinh ra một loại linh cảm xấu, rất xấu! Bất an cùng cực, phải nói là nghe xong lại nổi hết gai ốc luôn đây này!

Uông Tiếu Tiếu đáp to một tiếng liền bước thật nhanh đến quỳ xuống trước mặt Chân Nguyệt Thiền, liền nghe Chân Hậu nói: "Đi, bổn cung muốn dạo Ngự hoa viên một lúc."

Uông Tiếu Tiếu: "..."

Dạo Ngự hoa viên... ? Trời tối thế này còn muốn dạo Ngự hoa viên? Muốn ngắm ma ngắm quỷ gì ở ngoài đó đây hử???

Đang chửi nó mắng mèo một bụng, bỗng nhiên cùng lúc một bàn tay trắng trẻo mịn màng đưa đến trước mặt Uông Tiếu Tiếu. Tay đẹp như người, nàng nhìn các khớp ngón tay rõ ràng tinh xảo, trong lòng lại dâng lên vài tia cảm thán.

"Nô tài tuân mệnh." Cung kính đáp xong, Uông Tiếu Tiếu cũng vội đứng dậy, học theo Tiểu An Tử dìu lấy cánh tay Chân Nguyệt Thiền, khom lưng theo sát bên cạnh rảo chậm từng bước.

***

Ps: Các bạn ơi. Mình xin lỗi vì bộ này sẽ tạm drop cho đến khi mình hoàn thành bộ PHBT. Và nếu có thể, sắp tới mình sẽ edit toàn bộ truyện này thành 1chap 1k8-2k5 text, beta lại toàn bộ lối văn cho chỉn chu hơn nè 🥹 hơn hết, mình hứa bộ này sẽ free từ a-z xem như món quà đầu tay về văn cổ, cũng như món quà để tặng cho các b vì mình lỡ đào hố xong bỏ của chạy lấy người 😳😳 hịc. Nhưng nếu các b vẫn cảm thấy đọc như v ổn thì mình ra tiếp nhưng ngắn ngắn mỗi ngày up 1-2 chương thui. Vì k có nhiều thgian ấy 🫣❤️ Cảm ơn các b, chin nhũi vì cái sự bon chen của mình ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc truyện của mng 🥹❤️❤️❤️ Ứ ứ ứ~