Chương 24: Dạy dỗ lưu manh

Chương 24: Dạy dỗ lưu manh

“ Đại nha muội tử! muội không nghe đại ca ta nói gì hay sao? Muội hôm nay không cho cho Khánh ca một chút mặt mũi gì à?” Lưu Kiệt giỡ ra cái giọng lưu manh.

“ Mặt mũi! Mặt mũi của hắn có ăn được không? Nếu ăn được thì ta cũng cho!” Nếu như mọi lần nàng bị đám lưu manh này trêu chọc thì nàng sẽ cúi đầu sau đó chạy càng nhanh càng tốt để phía sau một tràng cười sảng khoái của bọn lưu manh nhà họ Lưu.

Thế nhưng lúc này nàng đã không phải là Trần Đại Nha nhút nhát, rụt rè dễ bị người ức hϊếp. mà chính là Trần Trúc Nghi một người xuyên việt với hệ thống ngón tay vàng trong tay.

“ Ay yo! Ay yo! Tiểu muội tử! hôm nay dám trả lời lại ca ca luôn hay sao? Chẳng lẻ Trần muội tử đã thích đại ca ca rồi! ha ha ha! Tiểu mỹ nữ lại đây! Cười với đại ca một cái! Lát nữa đi săn trở về đại ca sẽ cho muội một con thỏ rừng!” Lưu Khánh giọng cợt nhả.

Mà Lưu Kiệt lại càng quá đáng hơn, hắn ngay trực tiếp thoát dây thắt lưng của mình xuống để lộ ra cái tiểu huynh đệ đen sì, thậm chí hắn còn hẩy hẩy mông lên khıêυ khí©h.

“ Ahhhhh!” đám phụ nhân trên đường nhìn thấy cảnh kia ngay lập tức hét toáng lên, sau đó cúi đầu chạy đi thật nhanh. Để lại phía sau từng trận cười khoái trá của ba huynh đệ họ Lưu này.

Tại Lưu gia thôn ba huynh đệ Lưu gia này là lưu manh nổi tiếng, một mặt vì cha của bọn chúng là Lưu lý chính, một mặt khác là ba huynh đệ này là ba cái thợ săn, từ nhỏ được lão Lưu lý chính cho luyện tập võ nghệ, cường thân kiện thể, thân to cao như gấu lớn.

Với cái thực lực này thì tại Lưu gia thôn nhỏ bé này thì ba tên này không khác gì ba tên thổ hoàng đế muốn gì được nấy, tiểu đệ đi theo cũng hơn 10 tên.

Nhưng ngày trước tại Lưu gia thôn này ba huynh đệ lưu manh này lại bị cha của nàng từng trừng trị qua một lần, lấy sức một người lại bị đoạn mất một tay, thế nhưng lại đánh cho ba cái huynh đệ lưng hùm vai gấu thừa sống thiếu chết.

Kể từ ngày đó cái tên Trần Kiến Phúc cùng huynh muội Trần gia đám lưu manh này không dám động đến. Nhưng kể từ khi cha nàng bị lão hổ trên sơn lâm bắt thì ba huynh đệ lúc này thù mới, hận của đều dồn lên đầu Trần đại nha nàng.

Thậm chí Lưu Khánh tên da^ʍ ô kia còn tìm đến nhà nàng đề thân, muốn cưới nàng trở thành tiểu thϊếp thứ tư của hắn. cũng may là đám Trần gia nhà cũ kia chê Lưu Khánh là một đám lưu manh, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Trần lão đại cho nên không đồng ý cái cọc hôn sự này

Lưu Kiệt nhìn thấy đám thôn phụ cúi đầu chạy trốn, hắn không nhịn được mà cười ha hả, cực kỳ khoái chí. Thế nhưng lúc này nàng lại nhìn hắn bằng một cái ánh mắt khinh miệt, thậm chí khóe môi của nàng còn khẽ nhếch lên một cái.

“ Thế nào! Lưu Khánh, Lưu Cao! hai người các ngươi có mang mấy cái tiểu côn trùng của các ngươi ra không! Để ta xem một lượt!”

Cả ba huynh đệ Lưu gia thật không ngờ ngày hôm nay Trần Đại Nha lại lớn gan như thế, bọn chúng không những không xấu hổ mà ngược lại càng thích chí.

“ ha ha ha! Tiểu nương tử! nàng thật thích như thế sao! Ha ha ha!” Lưu Khánh lộ ra một nụ cười dâʍ đãиɠ. Hắn vừa nói vừa cởi dây thắt lưng xuống rồi kéo cái tiểu huynh đệ đen đúa của mình ra lắc lắc trước mặt nàng.

Lưu Cao cũng như thế, cả ba huynh đệ Lưu gia này quả nhiên là một đám lưu manh cực kỳ vô sỉ đến cùng cực.

Bên cạnh nàng Trần Thanh Chi mặt đả đỏ bừng, tay siết thật chặt, cả người hắn run lên bần bật vì tức giận, thế nhưng nàng lại rất là bình thản, đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng chậm rãi mò vào túi, ngay sau đó nắm lấy ba viên đá.

“ Sưu! Sưu! Sưu!”

Chỉ thấy ba viên đá với tốc độ cực nhanh bắn đến người ba huynh đệ Lưu gia.

“ Ahhh!”

“ Ahhh!”

“ Ahhhh!”

Ba tiếng hét thảm vang lên, chỉ thấy ba huynh đệ Lưu gia cả người đổ ập xuống đường, tay ôm lấy hạ thân không ngừng la hét như heo bị chọc tiết.

“ Ahhh! Trần đại nha đầu! ta muốn gϊếŧ! ta muốn gϊếŧ ngươi!” Lưu Khánh vừa la hét trong đau đớn.

“ Vậy sao?”

“ Sưu! Sưu! Sưu!”

Lại thêm ba viên đá bắn đến lần này mục tiêu chính là đầu gối của đám lưu manh này.

“ Thanh Chi! Đệ nhìn thấy rồi chứ! Nếu chúng ta vừa không có lực, vừa không có quyền tất sẽ bị người ức hϊếp! đối với những kẻ này chúng ta càng nhân nhượng, lại lui bước thì bọn chúng sẽ càng lấn tới, bọn chúng sẽ coi chúng ta là quả hồng mềm tùy ý bóp!”

“ Đối với những kẻ ác nhân như thế này thì ta phải càng ác hơn! Chó phải đánh dập đầu! đệ đã rõ chưa!”