Chương 22: Mã la thăng

Phong Kỳ sau khi trở về phòng liền cho người mang mộc dũng vào, sau cho người mua hộ nàng số dược cấp có thể trị thương. An bài xong tất thẩy, Phong Kỳ gở bỏ kết giới trên người Duệ Tú, làm cho nàng tốt tỉnh dậy. Ban đầu Duệ Tú cấp có rất nhìu điều muốn hỏi nàng, xong nàng chỉ trả lời qua loa tường thuật lại sự tình đêm ấy cho nàng biết, còn những thứ khác nàng chỉ cười trừ không trả lời chúng.

Các nàng bên trong trò chuyện không lâu thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Bên ngoài truyền đến thanh âm của vị tiểu nhị, bảo mộc dũng đã chuẩn bị xong có thể đem ngay vào. Phong Kỳ tiếng đến mở ra cánh cửa để bọn họ tiến vào, sau khi đặt xong mục dũng vào sau bình phong, bọn người tiểu nhị toàn bộ lui xuống, còn lại hai người các nàng bên trong. Phong Kỳ tiếng đến phía tay nãi lấy ra bộ y phục đưa cho nàng, ra hiệu nàng mau làm sạch thân thể, về phần mình hồi ra ngoài chờ đợi.

Do đứng bên ngoài khá lâu nên hội cảm thấy buồn chán, ý nghĩ ra ngoài kiếm chút gì đó cấp nàng cùng Duệ Tú no bụng nên quyết định ra ngoài. Vì này khách điếm, hảo không có đủ ngân lượng cho các nàng dùng thiện, nên Phong Kỳ đành thiệt thòi Duệ Tú mua vài cái màng thầu cấp nàng đở đói. Nói là vài ba cái màng thầu, nhưng này Phong Kỳ nàng mua gần hết số bánh của lão thúc. Khiến cho lão thúc ấy liên tục đa tạ nàng, vì sự nhiệt tình của nàng.

" Tiểu cô nương xinh đẹp... nàng là đi đâu đến nơi này địa phương a"

Phong Kỳ bên này vừa mua vừa ngắm nhìn sạp hàng bên đường, vô tình nghe được cái chất giọng kinh tởm của tên mập ú đang đứng chặn đường vị tiểu cô nương kia, tâm tình đang vui vẻ bỗng chốc trở nên khó chịu.

. Vị tiểu cô nương ấy hẳn cũng đã 15, dù tầm nhìn bị che khuất bởi tấm rèm che, nhưng suy ra trông là nàng có vẻ rất đẹp.

Phong Kỳ không nói gì, đứng bên sạp hàng bán trái cây, nhìn đến hai người đối nhau qua lại. Nàng hội không để ý, mọi người xung quanh là không nhìn cái kia bắt nạt nhi nữ, mà ngược lại đều nhìn về hướng nàng. Do đôi con ngươi màu xanh, cùng tính chạy loạn của nàng đã khiến cho cả thành Bắc này, từ ngõ lớn đến ngõ nhỏ đều gà bay chó chạy chỉ vì nàng.

" Công tử, xin hãy tự trọng "

Nàng nói xong câu, liền tránh sang bên, không để ý đến hắn giở trò trêu chọc.

Khả Trân thật không thích tên đang đứng trước mặt mình, không phải vì hắn ta có bộ dạng mập mạp khó coi, mà về cách nói chuyện của hắn đã đủ biết hắn là con người như thế nào.

" Nàng là đi đâu thế a, để bổn thiếu gia hảo tâm đưa giúp nàng về được chứ... "

Hắn vừa nói vừa đưa tay to béo nắm lấy tay nàng một cách thô bạo.

" Ah...đau... Mau thả tay....mau thả..ah.. "

Nàng bị hắn dùng sức nắm đến đau điến. Hắn không những không buôn tay, ngược lại còn dùng sức bắt lấy tay nàng kéo đi cùng hắn.

" Ngoan a...tiểu cô nương xinh đẹp... "

" Nàng hẳn sau này sẽ trở thành tiểu nương tử hạnh phúc nhất thành Bắc này, mau theo ta về Mã gia nào... "

La Thăng cứ thế lôi kéo Khả Trân đi được một đoạn, sau bị giọng nói lạnh buốt của nhân khiến hắn rợn cả người, xoay lại nhìn cái kia nhân là ai dám lên tiếng. Vừa nhìn đã thấy, hắn đang đứng gần bên lão bản bán trái cây gần đó, nhìn bề ngoài có vẽ là người mới đến hội không biết hắn là ai nên dám đắc tội đây mà.

" Thả nàng ra "

Phong Kỳ không nặng không nhẹ phát ra âm thanh, khiến sự chú ý càng ngày càng nhìu người nhìn về phía nàng. Này nàng thật không biết Mã La Thăng hắn là nhị thiếu gia của Mã gia, đích con trai Mã Khiên, ông là người chỉ cần muốn là có thể gϊếŧ ngay người, không cần biết lí do gϊếŧ là vì điều gì. Người dân nơi đây không ai dám đắc tội đến Mã gia, kể cả Hữu Cơ cũng khiên kỵ ông điều này. Dù có trí huyện, quan phủ can thiệp thì hắn cũng sẽ dể dàng thoát tội. Thế nên con trai hắn Mã La Thăng lúc nào cũng luôn cạy mạnh vào cha mình, làm chuyện tai quái khắp nơi, cờ bạc, bắt nạt kể cả cưỡng đoạt chuyện gì hắn cũng dám làm, không gì là có thể ngăn cản hắn được.

" Hảo cho tên xú tiểu tử nhà nào nhân, dám lên mặt ra lệnh cho bổn thiếu gia ta... "

Nói là như thế nhưng La Thăng hội đã biết ai đã cất giọng cùng mình. Hắn hội chỉ nhìn đến nàng Phong Kỳ đích người thân thể bẩn thiểu, tóc tai hổn độn chẳng khác gì so với bọn xin ăn ngoài kia, trên tay còn mang theo túi lớn màng thầu, thật nhìn nàng chẳng ra gì. Này xem ra hắn có lá gan to, dám đối mặt cùng mình ngăn cản, kì này để xem tiểu tử nhà ngươi như thế nào được ta dạy bảo.

" Là ta "

. Phong Kỳ như cũ, không nhanh cũng không chậm phát ra thanh âm đáp lại, khiến mọi người xung quanh thay nàng mà đỗ mồ hôi lạnh, cảm thán nhân dũng cảm đối đầu.

" Hảo, ngươi bước ra, đến đây cho ta "

La Thăng lĩnh lần đầu trong thấy như vậy khí chất, quả nàng thật không sợ mình.

. Phong Kỳ như không nghe thấy, nàng không tiếng bước về phía hắn ngược lại, lại đưa tay vào túi lấy ra một cái màng thầu lên ăn. Khiến La Thăng mặt hội đỏ bừng, tức giận như muốn đem nàng ngay lập tức gϊếŧ chết.

" Ngươi!!!! "

" Ta làm sao a.. "

" Này, ta cảm thấy hảo đói a~ "

Nàng khua tay múa loạn tỏ vẽ như thật sự rất đói, càng làm cho La Thăng tức đến độ không thể kiềm chế, buôn tay Khả Trân vọt đến trước mặt nàng tung ra một quyền. Nếu là người bình thường luyện võ e rằng chưởng này cũng sẽ gây nội thương nghiêm trọng, vì này hắn là muốn bức tử nàng, nên ra tay không nhưng nhượng. Nhưng này chiêu thức còn chưa chạm tới, nàng đã cho hắn một cước sau gáy, khiến hắn từ khối thịt di động giờ đây không còn chút động tỉnh gì.

" Haizzz.... Mập mạp sư huynh, sao huynh lại ngủ ở đây a.. "

" Thật là... "

" Được rồi... Này ta sẽ giúp ngươi hồi gia, miễn cho việc ở tại đây ngủ.... Thật không nên a~~ "

Phong Kỳ vừa nói xong câu, bỗng từ đâu một đám người xông đến rất nhìu. Bọn chúng toàn bộ đều là người của La Thăng, do thiếu gia nhờ bọn hắn đi mua chút đồ cho lão gia nên là bọn hắn cả bọn cùng nhau thu xếp lên đường, nay về đã thấy thiếu gia vì sao nằm trên đất còn có tiểu tử kia là ai dám trêu chọc ngài như vậy. Bọn chúng như người đên xô đẩy giữa mọi người, lao như bay đến chỗ các nàng, nhưng nàng đã nhanh chóng cùng một nữ tử khác chạy mất.

Do không muốn chuốc thêm nhìu rắc rối giống lần trước, nên lần này đành chọn cách chạy thoát hơn là gây chiến, khi chạy cũng không quên cầm tay vị cô nương lúc nãy cùng mình rời khỏi. Cảm giác tay cùng nàng va chạm, mềm mại, mịn màng, còn có hương thơm từ nàng tỏ ra so với người cùng trong khách điếm khi nãy quả rất giống nhau. Do mãi suy nghĩ, cả hai cùng nhau chạy đến nơi địa phương xa lạ khi nào không hay biết.

" Cô nương, ngươi là biết chúng ta đã đến nơi nào địa phương không a.. "

Do nàng là người mới đến, theo lời của các lão sống gần mà lần ra đường đến đây, hội không biết chỗ này là nơi nào, chỉ có thể hỏi nàng mới biết được, nào ngờ...

" Ta....ta..., ta thật cũng không biết nơi này là đâu... Thật xin lỗi.... "

Quả thật là Khả Trân không biết nơi này địa phương. Nàng là tiểu thư khuê phòng, không thể tùy tiện xuất phủ. Nếu có, nàng cũng là ngồi trong kiệu kiêng, hội sẽ không biết này có cái địa phương trong thành.

" A... Haha... Không sao... "

" Xem ra chúng ta thật sự lạc đường rồi... "

" Ân, đa tạ công tử khi nãy vì ta lên tiếng... "

" Ta nhất định sau này có cơ hội sẽ cho người chút công ít... "

" Đừng khác sáo, ta chỉ là thấy chuyện không thoải mái nên giúp chút thôi, này sao lại nhìn ta như thế a... "

_______________________________________