Chương 23: Nghi vấn

Khả Trân hội từ đầu đến hiện tại chưa cùng nàng hai người đối mặt. Khoản cách khi ấy khá xa, nàng chỉ có thể thấy rõ trên người nhân là mặc y phục gì màu.

" Uy, cô nương, ngươi như thế nào lại nhìn ta như thế a~ "

" Ta....ta.. "

" Ta muốn hỏi...cái kia...kia...mắt ngươi... "

Khả Trân do dự hỏi nàng, nàng là chưa thấy qua nhân như vậy có con ngươi màu xanh như nàng.

" Ân, ý ngươi lĩnh " mắt ta tại sao chúng hảo xanh đúng chứ? " "

" A...ân.... "

" Chúng là ta khi sinh ra đã thế, cái kia...ngươi không cần phải sợ.. "

"....... "

Các nàng hội không cùng nhau nhận biết thêm chuyện gì, cả hai bắt đầu rơi vào trầm mặt. Do ngoài trời đã là một mãnh đen kịt, nên Khả Trân nàng chỉ có thể nương theo ánh trăng, nhìn rõ gương mặt Phong Kỳ. Của nàng gương mặt hảo tuấn mĩ, dù có lấm lem bùn đất trên mặt nhưng là có thể nhận ra, này đôi mày cao rậm, mũi thẳng cao, làng da trắng hồng, đôi môi mỏng hồng nhuận, nếu đem này nhân so sánh cùng nữ tử quả nàng còn đẹp mắt hơn. Do mãi ngắm nhìn tuyệt mỹ gương mặt Phong Kỳ, nàng là không biết chính mình như thế nào thất thố.

" Cái kia...ừm... Mặt ta hội bẩn lắm sao~~ "

Phong Kỳ không tình nguyện bị nàng như vậy suy ngẫm nhìn mình. Do mắt nàng hội của loài sói, nên trong tối nàng có thể thấy rõ cái kia nhân đang biểu hiện gương mặt ra sao, dù cho có cách đi , ở giữa tấm khăn lụa.

" A..ân...a... Không...không.... "

Khả Trân ấp úng không biết trả lời thế nào cho đúng, xấu hổ trốn tránh đi cặp mắt đang tò mò, tìm kiếm của nhân.

Phong Kỳ không chú tâm đến câu trả lời của nàng, nàng hồi nhìn xuyên qua tấm khăn lụa, bên trong hiện rõ vị tiểu mỹ nhân. Nàng là rất xinh đẹp, đôi chân mày cao, đôi mắt nâu huyền nhuyễn, làng da trắng hồng, chiếc mĩu cao, nhỏ xinh xắn, cùng đôi môi căng mộng khi ẩn khi hiện sau tấm rèm che. Các nàng hai người cùng nhau đều quan sát đối phương, bỗng từ trên rơi xuống những giọt nước nhỏ, dần trở nên nhìu và lớn hơn tạo thành cơn mưa lớn. Khiến hai người các nàng hội không có nơi trú ẩn, lĩnh toàn thân ướt sủng.....

" Mưa lần này hảo khá to, chúng ta hai người cũng đã ướt, cô nương ngươi có thể chỉ ta ngươi nhà ở địa phương nào... Ta hảo sẽ đưa ngươi về đến nơi an toàn, miễn cho đứng đây sẽ nhiễm phong hàn. "

" Ta ở cái kia địa phương hảo cách xa nơi này...có lẽ.... "

" Ngươi!!!!! "

" Ngươi đang làm cái trò gì thế!!!!!!! ...Mau thả ta ra!!!!!!!!!! "

" Suỵt!!! "

" Im lặng nào... "

Phong Kỳ cảm giác mình cùng nàng hội đang bị cái kia nhân ánh mắt theo nhìn. Nên hiện tại, đang cùng nàng thân thể va chạm, cách nhau rất gần, gần đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của cả hai. Bổng giọng nói từ đâu phát ra, khiến các nàng không hẹn đều cùng nhìn nhau.

Trong cơn mưa, giọng nói tên nam nhân xa lạ càng làm Phong Kỳ cảnh giác cùng khó chịu vô cùng.

" Các người, hội chỉ có thể ly khai một. Ta tốt cho tên tiểu tử nhà người con đường sống.. Mau giao ra vị cô nương trong tay ngươi cho ta.... "

Này là chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại muốn nàng giao ra người. "Chẳng lẽ hắn nhận biết nàng là ai, muốn cái gì đó của nàng ư". Càng nghĩ chân tâm càng nhíu chặt, lời không nghĩ tự khắc vọt nhanh ra khỏi miệng nàng

" Nàng là cái kia đích nữ nhân của ta, ngươi khi nào nhận biết nàng địa phương... "

Khả Trân không nói lời nào, nàng là xấu hổ mặt đỏ ửng tới tai. Hắn ta cư nhiên nhận chính mình là kia nữ nhân của hắn, này hắn là có cái gì ý tứ a...

Nam nhân lạ mặt hiển nhiên không tin này con gái Khả Hữu Cơ hội đã có ý trung nhân, liền nhếch miệng cùng nàng nói...

" Xem ra Khả cô nương này là có nhân tình, hảo cho cái khuê danh cô nương, thật làm ta khinh bỉ... "

" Ngươi!!! "

Khả Trân hội tức giận, nàng thật không biết hắn nam nhân là ngươi nào. Hắn rõ biết nàng là ai, đã vậy còn nói nàng như thể cái không trong sạch thanh lâu....

" Ngươi câm miệng lại cho ta!!! "

Phong Kỳ buông ra Khả Trân trong lòng rời khỏi, tung ra đòn đấm thật mạnh lên người tên phát ngôn sằng bậy. Nàng là ghét nhất nhân như thể phán xét người khác, cú đấm chỉ tung ra ít lực tay, chỉ sợ dồn hết lức e rằng hắn không thể như vậy còn có thể đứng dậy.

" *Khụ*....ngươi khá lắm....*khụ khụ*... Ra tay hảo nặng...*khụ khụ khụ*...... "

Hắn lau đi vết máu bên khoé môi, hận vừa rồi là không để ý đến, này hắn là nhìn lầm Phong Kỳ, không nghĩ đến nàng có thể như vậy đánh hắn, thật bất cẩn.

" Chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi đây... "

Phong Kỳ không cùng hắn đôi lời dài dòng, nàng là muốn rời khỏi, ngoài trời hiện cũng đã tạnh mưa, liền bảo người bên cạnh cùng mình rời đi. Nhưng vừa kịp xoay người, tên nam nhân lại lần nữa lên tiếng.

" Hảo, lần này ta rộng lượng tốt để các người rời đi.. "

"....... "

" Ngày kia, ta nhất định sẽ đến kia ứng thí. Nàng hội sẽ phải đường đường chính chính làm kia nương tử của ta.... "

Nam nhân xa lạ nói xong liền rời đi không chút tăm tích. Về phần Phong Kỳ, nàng là bế bỗng người Khả Trân, cùng nhau ly khai khỏi khu rừng với tốc độ nhanh, này trời cũng đã sắp sáng, nàng cần về lại khách điếm cùng Duệ Tú nàng, nàng ấy hảo đã chờ mình khá lâu . Không ₫ợi nhân là có đồng ý hay không, một mạch cứ thế bế nàng dùng kinh công nhanh chống bay ra khỏi khu rừng. Di chuyển rời khỏi đoạn rừng không lâu các nàng hội gặp lại đoàn người của Khả Trân, đang đi tìm nàng.

Trên đường đi Phong Kỳ là biết này nhân là cái thân phận gì. Nhận biết được này nhân trong lòng mình khả năng cao chính là vị tiểu thư Khả Trân, đích thị nhi nữ của Khả Hữu Cơ ông.

Khi gặp lại đoàn người của Khả Trân, Phong Kỳ đặt nàng xuống đất, cùng đoàn người cách đó không xa nói lời ly khai, thi triển kinh công bay đến bức tường gần đó, hảo quan sát cho nàng về lại an toàn, xong an tâm mà rời đi.

" Tiểu thư, tiểu thư...hic..hic...người ở đâu...hic.....tiểu thư....hicc.... "

Tiểu Hoa thật bị nàng doạ, sợ đến phát khóc, này chuyện thật không nên xảy ra, tiểu thư người như thế nào lại mất tích được a...

Do Khả Trân rời nhà, quả có thể nói là rất lâu, này lại còn không có nhân hộ tống nàng điều này càng làm cho các nàng nhìu hơn lo lắng. Bỗng từ đằng sau, phát lên giọng nói quen thuộc, khiến cho bọn thuộc hạ cùng nàng đều quay lại nhìn, mừng đến độ cả bọn đều rơi cả nước mắt ra ngoài.

" Tiểu Hoa, ta ở đây "

Khả Trân nhận biết giọng gọi mình là ai, nàng nhanh chống đẩy nhanh cước bộ chạy đến chỗ các nàng.

" Tiểu Hoa, ta ở đây...Ta ở đây.... "

" Tiểu thư!!!! Người không sao chứ...hic.hic... Ta còn tưởng sẽ không còn cơ hội gặp lại người nữa hic hic...Tiểu thư.... "

" Ta không sao, mau nhanh hồi phủ, tránh làm ồn nơi đây.. "

" Ân, a tiểu thư người y phục...y phục hảo ướt.. "

" Ân, là ta khi nãy không cẩn thận vấp ngã, lĩnh cả người toàn thân hội ướt sũng... "

Khả Trân là không muốn nói ra sự việc gặp phải, nàng chỉ trả lời cùng tiểu Hoa này loại không cẩn thận nên đã đi lạc, còn y phục ướt là do trên đường hồi phủ không cẩn thận tạo nên. Nàng không hiểu khi nãy tại sao hắn lại để nàng cách xa như vậy chỗ mọi người, cùng không nhìn nàng một lần trước khi rời đi, càng khiến nàng trong lòng trở nên khó chịu....

_______________________________________