Chương 8: Bạn thân lừa gạt tiền chữa bệnh cho mẹ của nữ chính 8

Ở bên trong phòng điều khiển của khu biệt thự, Hoắc Ngôn một thân lệ khí khoanh tay nhìn vào video giám sát khiến cho người bảo an đang ngồi trước máy tính sợ đến mức không dám thở mạnh, cả người nơm nớp lo sợ tua đi tua lại đoạn hình ảnh tối hôm qua.

Đội trưởng đội bảo an đứng ở bên cạnh Hoắc Ngôn nhìn video đã được phát đi phát lại rất nhiều lần, cười làm lành nói:

“Hoắc tổng, ngài xem hình ảnh theo dõi này không có vấn đề.”

Đêm qua sau khi hai người bảo an đỡ Hoắc Ngôn trở về biệt thự Hoắc gia xong, liền đi vào phòng điều khiển xóa đi đoạn hắn bị chùm bao tải cùng với đoạn họ giấu bao tải đi, đến hiện tại cũng đã trôi qua hơn mười hai tiếng, Hoắc Ngôn muốn đến đây kiểm tra cũng không kiểm tra ra cái gì.

“Không có vấn đề?” Hoắc Ngôn mắt lạnh quét về phía Đội trưởng đội bảo an: “Tôi đứng ở chỗ này, vài phút sau tự dưng ngã xuống đất mà anh lại nói không có vấn đề?”

Ai biết được hắn có cái bệnh gì hay không chứ!

Lời này khẳng định không thể nói cho Hoắc Ngôn nghe, Đội trưởng đội bảo an chỉ có thể chửi thầm ở trong lòng, cười xởi lởi nói:

“Hình ảnh trong camera theo dõi xác thật không có vấn đề gì.”

“Hừ.” Hoắc Ngôn hừ lạnh một tiếng, từ hình ảnh theo dõi thì thật sự giống như bản thân hắn có vấn đề, nhưng sau lưng đau nhức cùng phần eo xanh tím không lúc nào không nhắc nhở hắn, tối hôm qua hắn chính là bị người ta chùm bao tải đánh.

Còn rất có thủ đoạn, biết xóa camera giám sát đi.

Hoắc Ngôn tức đến sắp nghiến nát hàm răng, quét mắt nhìn bốn người trong phòng điều khiển, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của hai bảo an tối qua đã phát hiện ra mình rồi đưa về, hai bảo an cũng lần đầu làm chuyện lớn trái với lương tâm này nên biểu tình có chút chột dạ, là ai cũng đều nhìn ra được có vấn đề.

Hắn không phải là không ép hỏi, chỉ là hai bảo an này vịt chết không sợ nước sôi, vừa đe dọa vừa dụ dỗ cũng không mở miệng nói bất cứ cái gì.

Chuyện này cũng không thể báo cảnh sát được, hắn đường đường là Tổng tài của Hoắc thị thế mà lại bị người ta đánh ngay tại khu nhà của mình. Cái này nói ra, mặt mũi này đúng là vứt đến Thái Bình dương.

*

Vừa mua xe mới Kiều Chân Chân cũng không dám lái, cuối cùng vẫn là Triệu La ngồi vào ghế lái trở cô nàng đi hóng gió.

Porsche đỏ chói lướt nhanh trên đường lớn hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường.

Triệu La một đường chạy tới trên sườn núi, ở đây có thể nhìn thấy toàn cảnh của thành phố, cô đứng dựa và xe hưởng thụ làn gió mát thơm mát thổi vào người, mắt hướng về phía thành thị phồn hoa.

“Nên tới xem vào buổi tối.” Triệu La ngữ khí đáng tiếc, buổi tối cảnh tượng sẽ càng lộng lẫy bắt mắt hơn.

Kiều Chân Chân chống hai tay lên mui xe, nhắm hai mắt thả lỏng tư thế cảm thụ:

“Hiện tại cũng khá tốt.”

Hệ thống báo cáo: “Giá trị ngược của nữ chính giảm 5 điểm, chỉ còn lại 39 điểm. Ký chủ cố lên.”

Triệu La rèn sắt khi còn nóng hỏi: “Chân Chân, có muốn đi đến chỗ nào không?”

Lời vừa nói ra, Kiều Chân Chân bỗng mở mắt nghiêng đầu nhìn đối diện với tầm mắt của Triệu La, đã có vết xe đổ mua xe trước đó, cô ấy hiện tại có thể tự tin mà nói: Chỉ cần mình trả lời bất cứ một địa phương nào trên bản đồ, Triệu La có thể lập tức đặt vé may bay đưa cô ấy đi.

Nhớ tới mẹ mình vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, Kiều Chân Chân chuyển đề tài:

“La La, chúng ta trở về đi, mình muốn đi thăm mẹ mình.”

Triệu La không nhận được câu trả lời cũng không mất mát gì, nhanh chóng nhảy vào bên trong ghế lái phụ:

“Trở về thì cậu lái.”

Dưới biểu tình kinh ngạc của Kiều Chân Chân, Triệu La thắt chặt dây an toàn nghiêm trang nói:

“Chân Chân cậu phải thử thách bản thân, mua xe được thì phải lái được, cậu làm tốt một lần thì sẽ có nhiều lần sau.”

Kiều Chân Chân trầm mặc, bằng lái xe của cô ấy là thi vào lúc cô ấy học đại học, khi đó mẹ còn chưa bị bệnh, cô ấy còn có thời gian rảnh rỗi đi làm chuyện khác. Nhưng bởi vì điều kiện của gia đình, nhận được bằng lái đến tận sau này cũng không có cơ hội dùng, hiện tại cơ hội đến trước mặt rồi, có lẽ bở lỡ lần này thì về sau sẽ không còn nữa.

Kiều Chân Chân vẫn có chút bối rối, cuối cùng vẫn quyết tâm ngồi vào ghế lái, thắt chặt dây an toàn, đôi tay đặt lên trên cầm lái, hít một hơi thật sâu.

Triệu La ở bên cạnh giới thiệu tác dụng của từng nút điều khiển, Kiều Chân Chân lấy ra tư thế giống như chiến đấu với kỳ thi đại học nghiêm túc lắng nghe.

Trừ bỏ lúc đầu thao tác còn có chút chậm chạp, dần dần Kiều Chân Chân lái càng thuận tay, cuối cùng vững vàng di chuyển lên đường lớn, giống như một tay tài xế già lão luyện.

“Cũng không tệ lắm” Triệu La không bủn xỉn chút nào khích lệ.

Hệ thống báo cáo: “Ký chủ ký chủ, giá trị ngược của nữ chính lại giảm xuống một chút rồi, hiện tại chỉ còn 38 điểm.”

Kiều Chân Chân mắt nhìn về phía trước cười hắc hắc: “Là cô giáo La La dạy giỏi.”

Triệu La nghiêng đầu nhìn sang sườn mặt của Kiều Chân Chân, bắt đầu từ lúc nãy cô liền cảm nhận được người bên cạnh càng ngày càng tự tin.

Kiều Chân Chân liếc xéo Triệu La: “Làm sao vậy?”

Triệu La câu môi cười: “Lúc cậu lái xe trông thật đẹp trai.”

Kiều Chân Chân bị khen đến có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng lại chuyên chú lái xe.

Chiếc xe Porsche màu đỏ dừng lại trước cửa bệnh viện, Kiều Chân Chân kéo tay Triệu La đi vào, Triệu Hoài vừa nhìn liền thấy Kiều Chân Chân toàn thân toát ra tự tin, rõ ràng ngây ngẩn cả người.

Ngày hôm qua khi anh nhìn thấy Kiều Chân chân cô ấy còn không được tự nhiên mà chân tay co quắp, lúc này cũng chỉ qua mấy giờ ngắn ngủi, Triệu La đã làm gì khiến cô ấy có biến hóa lớn như vậy?

Triệu Hoài tò mò không ngừng nháy mắt với Triệu La, nề hà người nào đó không hiểu ý, hoàn toàn không get được ý nghĩ của anh.

Kiều Chân Chân đứng ở bên ngoài phòng bệnh xuyên quan cửa kính quan sát mẹ mình đã tỉnh táo nằm trên giường bệnh:

“Anh Triệu Hoài, bệnh của mẹ em có nghiêm trọng hay không?”

Trong tiểu thuyết, mẹ của nữ chính sẽ bị ung thư gan mà chết, nữ chính ngay cả lần cuối cùng gặp mặt cũng không làm được, càng ngược hơn chính là Bạch nguyệt quang nói cho nữ chính biết vốn dĩ mẹ của cô ấy có thể có cơ hội chữa trị, nhưng bởi vì nam chính nên mới bị chậm trễ.

Nữ chính sau khi biết được tâm như tro tàn, chuyện này cũng góp một phần cho việc nữ chính đồng ý hiến tim cho bạch nguyệt quang theo như trong cốt truyện. Thẳng cho đến khi nam tám tới giải thích chuyện mẹ Kiều qua đời không có liên quan gì đến nam chính, lúc này mới khuyên được nữ chính từ bỏ đi chịu chết.

Hiện tại cốt truyện đã bị đảo loạn, Triệu La cũng rất muốn biết tình trạng của mẹ Kiều, chờ cô rời đi thế giới này, nếu nữ chính còn mẹ bầu bạn thì cũng là một chuyện tốt.

Triệu Hoài nghiêm túc nói: “Bác gái là bị ung thư gan giai đoạn giữa, trước mắt có khoảng 50 phần trăm có thể chữa khỏi.”

Còn một nửa hy vọng sống, Kiều Chân Chân che miệng bật khóc, nỉ non mà nói:

“Thật tốt quá.”

Cô ấy vội chà lau sạch sẽ nước mắt, hít sâu mấy hơi rồi đi vào phòng bệnh, đem tức tốt này nó cho mẹ mình nghe.

Bên ngoài phòng bệnh, Triệu Hoài rốt cuộc bắt được cơ hội dò hỏi chuyện trên người Kiều Chân Chân phát sinh biến hóa khiến anh tò mò.

Triệu La nghe xong liền bán cho cái cửa: “Anh tò mò như thế, tự mình đi hỏi sẽ rõ ràng hơn đó.”

“Em gái ngoan, ngày hôm qua em hỏi anh có muốn.....”

Triệu Hoài còn chưa có nói xong, Triệu La liền nhận được cuộc gọi của luật sư Trương, sau khi nhận thấy đầu dây được kết nối, luật sư Trương liền nói thẳng :

“Triệu tiểu thư, nếu như Hoắc tổng bên kia không đồng ý với phương án mà cô đã đưa ra, về việc thưa kiện tôi nắm chắc chín mươi phần trăm.”

Triệu La đáp: “ Vậy làm phiền luật sư Trương.”

Ngắt điện thoại, Triệu Hoài thò qua hỏi: “Có cần hỗ trợ không?”

Về việc Triệu La mời luật sư xử lý chuyện của Kiều Chân Chân cùng Hoắc Ngôn, tối hôm qua anh đã nghe được từ trong miệng của Triệu quản gia, một bên xem thường Hoắc Ngôn, đồng thời lại cảm thấy vui mừng vì Triệu La thật sự quan tâm để ý đến Kiều Chân Chân như thế, con cháu Triệu gia của bọn họ chính là có tình có nghĩa như vậy.

Triệu La bỗng nhiên nghĩ đến nam tám cùng nữ chính có thể mượn chuyện này để bồi dưỡng tình cảm, lời nói cự tuyệt sắp đến miệng liền kịp thời thu về, không đợi cô lần nữa mở miệng đã bị một cuộc gọi khác tới ngăn cản.

Hệ thống kịp thời lên tiếng: “Ký chủ, là nam chính gọi đến.”

Triệu La nhướng mày, nhìn màn hình di dộng hiển thị một chuỗi con số: “Nga~ thú vị.”

Điện thoại được kết nối, Triệu La trực tiếp vạch trần thân phận kêu:

“Hoắc tổng.”

Triều Hoài đứng bên cạnh nghe thấy là Hoắc Ngôn gọi đến, lỗ tai lập tức dựng lên thò đầu lại muốn nghe xem hắn sẽ nói gì, Triệu La thấy thế trực tiếp mở loa.

Bên kia điện thoại Hoắc Ngôn nghe được Triệu La có thể nói thẳng ra tên của hắn cảm thấy có chút kinh ngạc, ngày thường đều là hắn nắm rõ toàn bộ tin tức của người khác, hiện tại lại để một người phụ nữ chiếm thế chủ đạo.

Hoắc Ngôn dựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo gác lên mặt bàn, châm chọc nói:

“Tôi còn đang suy nghĩ Kiều Chân Chân làm sao đột nhiên lại có bản lĩnh lớn như vậy, hừ, thì ra là cô ở sau lưng giúp đỡ.”

Triệu La dỗi lại: “Ha hả, không dám nhận không dám nhận, nào có không biết xấu hổ giống như Hoắc tổng ngài, đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi.”

Lời vừa nói ra, di dộng đã truyền ra âm thanh văn kiện va chạm nặng nề với mặt đất, tiếp theo âm thanh chứa dao găm vang lên:

“Chỉ bằng một người mới được Triệu gia tìm về như cô cũng dám thưa kiện với tôi, thật là ngây thơ đến buồn cười.”

Sau đó không khách khí nói: “Hiện tại lập tức để Kiều Chân Chân cút trở về cho tôi, như vậy tôi còn có thể bỏ qua chuyện cũ, bằng không đừng cho là tôi không dám làm gì cô.”

Ngay sau khi luật sư Trương cùng với Triệu La kết thúc điện thoại, thư mời hầu tòa thứ nhất liền gửi đến hộp thư của Hoắc Ngôn, lúc này hắn hiểu được ngày hôm qua Kiều Chân Chân nói muốn bồi thường gấp đôi không phải là đang mạnh miệng.

Triệu La còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Triệu Hoài bên cạnh đã tức giận mà quát lên:

“Hoắc ngôn ngươi dám động đến em ấy một cọng tóc, Triệu gia tôi sẽ theo đến cùng.”

Nghe ra là âm thanh của ai, Hoắc Ngôn hoàn toàn không để vào mắt, lạnh lẽo a một tiếng:

“Như thế nào? Triệu Hoài ngươi muốn ra mặt thay cho cô ta? Trước tiên có quyền lực này lại đến nói chuyện với tôi.”

Từ nhỏ tiếp thu giáo dục tinh anh Triệu Hoài mắng không được những lời khó nghe, chỉ có thể dặn ra ba chữ từ kẽ răng:

“Ngươi, chờ đó.....”

Đối với uy hϊếp của Triệu Hoài, Hoắc Ngôn không thèm để ở trong lòng.

Lúc này, không biết Kiều Chân Chân đã ra khỏi phòng bệnh từ khi nào, đứng ở phía sau Triệu La mở miệng nói:

“Hoắc Ngôn, ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng, về sau anh đi đường Dương quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi. Về số tiền anh đã dùng lên người mẹ tôi, tôi sẽ hoàn trả gấp đôi cho anh, chuyện của chúng ta không cần liên lụy đến người khác, chúng ta hảo tụ hảo tán đi.”

Không cho Hoắc Ngôn có cơ hội mở miệng, Kiều Chân Chân trực tiếp cầm điện thoại cắt dứt liên lạc.

Văn phòng tổng tài bên tập đoàn Hoắc thị.

Lại lần nữa bị Kiều Chân Chân cúp mất điện thoại, Hoắc Ngôn vẻ mặt âm trầm nắm chặt di dộng trong tay, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lạnh lẽo nói:

“Khó trách tối hôm qua cảm thấy âm thanh kia có chút quen tai, thì ra là cô. Tốt, rất tốt!”

Hoắc Ngôn tay nắm thành quyền đấm lên trên mặt bàn: “Đừng tưởng rằng bám vào được Triệu La là có thể thích đi thì đi, tôi cũng không tin vì chuyện này mà Triệu gia có thể đắc tội với tôi.”

Bệnh viện.

Kiều Chân Chân ôm lấy Triệu La đang bảo vệ mọi thứ cho mình:

“Thật sự xin lỗi, nếu không phải bởi vì mình, cậu cũng không cần phải đối đầu với Hoắc Ngôn.”

Triệu La vỗ vỗ tấm lưng đang run rẩy của Kiều Chân Chân:

“Hai chúng ta có quan hệ gì, cậu gặp được loại cặn bã này nếu mình không giúp cậu thì giúp ai, về sau đừng có nói khách sáo như vậy.”

“Có cậu thật là tốt.” Kiều Chân Chân chôn đầu vào bả vai Triệu La. Trước đó cô ấy còn không xem Triệu La thành bạn bè thật sự, kết quả Triệu La làm việc gì đều suy nghĩ đến cô ấy.

Mình thật là đáng chết.

Kiều Chân Chân nói thầm trong tâm: Cảm ơn cậu, La La.

“Giá trị ngược của nữ chính giảm xuống 10 điểm, hiện tại chỉ còn 28 điểm.” Hệ thống hoan hô:

“Ký chủ cố lên, ký chủ cố lên.”

Triệu Hoài lặng lẽ đi sang một bên lấy điện thoại cá nhân gọi điện cho Triệu Nghị, ủy khuất tận trời mà tố cáo:

“Anh Cả, thật sự là đáng giận. Vừa rồi Hoắc Ngôn gọi điện thoại cho em gái nói muốn tìm người đánh em ấy, còn nói chúng ta sẽ không quản.”

Nói đến đây, Triệu Hoài một tay chống nạnh phẫn uất:

“Hắn châm chọc em liền nhận, thế nhưng hắn một người đàn ông còn dám bắt nạt phụ nữ chân yếu tay mềm, Anh Cả anh nói xem, có phải là rất quá đáng hay không?”

“Nhà chúng ta có hạng mục nào hợp tác với Hoắc thị hay không, lập tức dừng lại, cùng loại người này hợp tác sớm hay muộn cũng xui xẻo.”

Bôi đen một trận xong, cả người Triệu Hoài nhẹ nhàng không ít, áp lực lại chuyển dời sang Triệu Nghị, người đang ra sức làm việc cho tập đoàn Triệu thị.

“Không có hợp tác, Triệu thị cùng Hoắc thị là quan hệ cạnh tranh.” Triệu Nghị đáp

Triệu Hoài nghe xong lập tức lên tinh thần, kêu gào:

“Anh Cả, anh mau đánh cho Hoắc thị nằm sấp xuống, để cho Hoắc ngôn quỳ xuống gọi em trai.”

Quỳ xuống gọi em trai là có ý gì?

Triệu Nghị nhéo nhéo giữa mày: “ Sau này đừng nói lại những lời này.”

Triệu Hoài ý thức được vừa rồi mình mất bình tĩnh, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

“Hoắc thị bên kia anh sẽ giải quyết, bảo vệ hai cô gái trong nhà cho thật tốt, không cho phép xảy ra chuyện.”

Triệu Hoài đảm bảo: “Yên tâm, giao cho em.”

Ngắt điện thoại, Triệu Hoài tâm tình không tệ thông báo kết quả cho Triệu La:

“Em gái, anh đã nói với anh Cả rồi. Không phải anh nói điêu, Anh Cả vừa ra tay, mười cái Hoắc Ngôn cũng không phải là đối thủ.”

Kiều Chân Chân bị chọc cười.

Triệu Hoài thấy thế càng ra sức thổi phồng:

“Em đừng có không tin, Hoắc Ngôn nói thẳng ra là có ông nội hắn ở sau lưng chống đỡ, Anh Cả của anh chính là tự mình có bản lĩnh đánh hạ giang sơn, cùng với Hoắc Ngôn dựa vào người khác mới có thể đứng vững gót chân trên thương trường là hoàn toàn không thể so sánh được, nếu không phải sau lưng có ông nội Hoắc gia, Hoắc Ngôn dám kiêu ngạo như vậy sao? Hừ.”

Nói đến ba mẹ Triệu gia, tại hơn hai mươi năm trước liền chết trong một vụ tai nạn xe cộ, lúc ấy nguyên chủ là người sống sót duy nhất. Trẻ con lớn nhất trong nhà cũng chỉ có Triệu Nghị mười lăm tuổi, nghe được tin tức cũng là thất thần một hồi lâu mới vội vàng chạy đến, ở bên cạnh còn thêm một Triệu Hoài bảy tuổi khóc nháo không ngừng, chuyện này mới khiến cho Triệu Nghị không còn thời gian nghĩ đến nguyên chủ mà tìm về.

Bây giờ tập đoàn Triệu thị có thể đứng ngang hành với tập đoàn Hoắc thị đã sừng sững trăm năm, trừ bỏ tài sản ba mẹ Triệu ban đầu để lại, những cái khác đều là Triệu Nghị từng bước đắp lên, những khó khăn vất vả đằng sau không phải ai cũng có thể làm được.

Kiều Chân Chân nghiêm túc cúi đầu hướng về phía Triệu Hoài, ngữ khí thành khẩn:

“Là em đã gây thêm phiền toái cho mọi người.”

Triệu Hoài bị động tác này của Kiều Chân Chân dọa cho sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, liên tục xua tay nói:

“Không có việc gì, bạn thân của em gái thì cũng là em gái của anh, Anh Cả cũng nghĩ như vậy, còn dặn dò anh phải bảo vệ tốt hai đưa nữa đó.”

Hệ thống ngạo kiều đua đòi:

“Ký chủ nhà ta rất lợi hại, căn bản không cần người bảo vệ.”

Lời này chỉ có Triệu La có thể nghe được, giờ phút này cô không đáp lại hệ thống, ngược lại lâm vào trong trầm tư. Ngắn ngủi hai ngày thời gian không chỉ có Kiều Chân Chân bị người Triệu gia làm cho ấm áp, mà ngay cả cô cũng có cảm nhận giống như vậy.

Tưởng tượng bảy ngày sau liền phải rời đi, thân thể này cũng sẽ tan biến, ánh mắt đen tối của Triệu La nhìn về phía hai người Kiều Chân Chân cùng Triệu Hoài đang nói chuyện với nhau, hy vọng đến lúc đó bọn họ có thể tiếp thu sự thật này.

Sau cuộc gọi của Hoắc Ngôn, quan hệ giữa Kiều Chân Chân cùng Triệu Hoài kéo gần hơn không ít. Bỗng nhiên, Triệu Hoài chú ý đến Triệu La vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, nghĩ rằng mình nói chuyện phiếm với Kiều Chân Chân khiến em ấy cảm thấy mình bị xem nhẹ, cái này không thể được, trong lòng anh Triệu La mới là quan trọng nhất.

Triệu Hoài dùng bả vai nhẹ nhàng đυ.ng vào Triệu La, cánh tay truyền đến cảm giác khiến ý thức quay lại, cô phục hồi tinh thần nhìn vẻ mặt có chút lấy lòng của Triệu Hoài nghe anh nói:

“Em gái, đêm nay anh Cả muốn nghe đáp án về dự định tương lai của em, em đã nghĩ nên nộp bài tập như thế nào chưa?”

Triệu La giả đò: “Đến buổi tối anh sẽ biết.”

“Nói như vậy là em đã có câu trả lời rồi?” Triệu Hoài tò mò.

“Trước tiên nói cho anh nghe thử.”

Hẳn là có quan hệ với cổ phiếu sáng nay đi.

Kiều Chân Chân nghĩ thầm, nhưng cũng không có nói ra.

Bị hỏi dồn dập không ngừng, Triệu La vội kéo tay Kiều Chân Chân chạy ra ngoài bệnh viện, Triệu Hoài vẫn còn ở phía sau gọi với theo:

“Hai đứa đợi anh với, bây giờ anh kiêm chức bảo tiêu, hai đứa đừng có cách anh quá xa.”

Kiều Chân Chân nghe xong cảm thấy hợp lý, nói với Triệu La đang bước đi không quay đầu lại:

“La La, chúng ta thật sự không đợi anh Triệu Hoài hả?”

Triệu La tự tin nói:

“Vệ sĩ của Triệu gia cũng không nhất định đánh thắng được mình, cậu yên tâm, mình có thể bảo vệ cậu thật tốt.”

Hệ thống tán thành:

“Là nhất định đánh không lại.”

Kiều Chân Chân không tin Triệu La có khả năng đánh thắng được vệ sĩ đã trải qua huấn luyện, chỉ cho rằng cô không muốn để ý đến Triệu Hoài mới nói như vậy.