Chương 9: Bạn thân lừa gạt tiền chữa bệnh cho mẹ của nữ chính 9

Lúc trở về, không cần Triệu La mở miệng, Kiều Chân Chân đã tự giác ngồi vào ghế lái, thắt chặt dây an toàn, tay đặt trên vô lăng, với cái tư thế chuyên nghiệp này ai có thể nghĩ đến trước đó cô ấy vừa sợ hãi vừa lái xe chứ.

Chiếc Porsche mui trần đỏ rực lại một lần nữa tạo thành danh lam thắng cảnh trên đường lớn, đặc biệt chú ý là hai cô gái đang ngồi ở bên trong khiến một số người qua đường hưng phấn mà hét lên:

“Phú bà, mau nhìn tôi, tôi siêu ngọt đó.”

Triệu La cùng Kiều Chân Chân nhìn nhau bật cười, cuối cùng phóng đi để lại một làn khói xe.

Hoàng hôn màu cam hồng xẹt qua về phía chân trời, Triệu La dơ điện thoại lên không trung chụp một bức, nhìn ảnh được lưu vào trong album liền dùng ý thức nói với hệ thống:

“Hệ thống, có thể lưu trữ mấy tấm ảnh này ở trong không gian của cậu không? Tôi muốn sau khi kết thúc nhiệm vụ in nó ra.”

Hệ thống nhạy bén phát giác Triệu La giống như muốn lưu lại ký ức đối với thế giới này, nó nhắc nhở:

“Ký chủ, thế giới này chỉ là nhiệm vụ, cô không nên lưu luyến, như vậy sẽ bất lợi đối với với nhiệm vụ tiếp theo của cô.”

Đáy mắt Triệu La xẹt qua một tia thương cảm, ngoài miệng lại chết không thừa nhận:

“Hệ thống, cậu cho rằng tôi là muốn tưởng niệm với người ở trong thế giới này sao?”

“Không phải nha~, tôi chỉ là cảm thấy mấy tấm ảnh này chụp thật đẹp.” Triệu La nói:

“Mấy tiếng trước không biết người nào mới nói về sau sẽ tin tưởng tôi tuyệt đối, giờ mới qua bao lâu mà đã bắt đầu hoài nghi tôi rồi.”

Lại bị ký chủ lừa dối, hệ thống cười hắc hắc:

“Ký chủ, bây giờ tôi lập tức lưu trữ giúp cô.”

“Cảm ơn.”

“Khách sáo khách sáo.”

Mới vừa kết thúc trò chuyện với hệ thống, Triệu La ngưng thần liền cảm nhận được xe không thích hợp, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy ba chiếc xe Minibus đỗ ở phía trước, vừa thấy đã biết không có ý tốt.

Triệu La nghiêng đầu nhìn Kiều Chân Chân ở ghế lái đang căng thẳng đến cứng đờ người, ngón tay nắm vào vô lăng chặt đến trắng bệch. Vừa mới quen thuộc cách thức lái xe liền gặp được loại chuyện này, đối với Kiều Chân Chân mà nói cái này tuyệt đối chính là ấn tượng khắc sâu.

“La.....La La, bọn họ là?” Kiều Chân Chân âm thanh run rẩy hỏi Triệu La.

Triệu La không thèm để ý đến mấy người đã bước xuống từ trên xe Minibus đang đi tới gần, lên tiếng trấn an:

“Thả lỏng, hít sâu.”

Giọng nói này giống như một viên thuốc an thần đưa cho Kiều Chân Chân, làm theo Triệu La ngực phập phòng hít vào thở ra thật sâu mấy lần, tâm trạng vô cùng khẩn trương cũng bình tĩnh xuống.

Ổn định xong Kiều Chân Chân, Triệu La không chút hoang mang nhấn xuống nút khóa cửa, chờ mười mấy người cao to lực lưỡng tới đây, căn bản là không đυ.ng được đến người ngồi ở trong xe.

“Báo nguy.....mau báo cảnh sát.” Tâm Kiều Chân Chân vừa bình phục xuống, khi nhìn thấy đám người vây quanh xe lại khẩn trương lên, đôi tay mềm oặt lôi di động ra, ngón tay run run rẩy rẩy gọi điện thoại báo nguy.

Bên ngoài, một người đàn ông vạm vỡ không kiên nhẫn gõ vào cửa xe, thanh âm bang bang nặng nề vang lên khiến Kiều Chân Chân run bần bật, cô ấy cắn chặt môi dưới ngầm bực mình bản thân vì sao không không nhanh nhẹn chút, nửa ngày cũng chưa gọi điện báo nguy được.

Lúc này, hai lỗ tai của Kiều Chân Chân đột nhiệt bị nhét vào một đôi tai nghe Bluetooth, chớp mắt liền ngăn cách với âm thanh bên ngoài, bên tai chỉ có thể nghe được âm thanh vui nhộn của âm nhạc.

Cô ấy vội ngầng đầu liền đối diện với ánh mắt thong dong bình tĩnh, chú ý đến khẩu hình trên miệng đang mở ra của Triệu La:

“Mình rất nhanh sẽ xử lý xong.”

Kiều Chân Chân muốn bắt lấy cánh tay Triệu La kéo trở về, hốc mắt chứa đầy nước, lắc đầu nói:

“Đừng đi.” Bọn họ cứ ngồi im ở bên trong xe chờ cảnh sát tới, bên ngoài sẽ không vào được.

Triệu La vỗ nhẹ lên mu bàn tay Kiều Chân Chân:

“Không sao đâu.”

Kiều Chân Chân còn muốn ngăn cản, đáng tiếc Triệu La hoàn toàn không cho cô cơ hội, mở cửa xe đi ra ngoài.

Mười mấy người đàn ông vạm vỡ bên ngoài khi nhìn thấy Triệu La gầy trơ xương bước ra lập tức kinh ngạc đến hoảng sợ, cố chủ giàu có của bọn họ đập một đống tiền để bọn họ tới thu thập một người như thế này? Có giống là đang dùng dao mổ trâu để gϊếŧ gà hay không chứ.

Triệu La lạnh lùng quét mắt nhìn đám người, chỉ một ánh mắt cũng khiến cho bọn họ cảm nhận được cảm giác giống như đối diện với rắn độc.

“Hoắc Ngôn ở đâu?” Triệu La gọn gàng dứt khoát hỏi.

Người dẫn đầu không trả lời, chỉ nói:

“Chúng ta muốn chính là người phụ nữ đang ngồi trong xe kia, không phải cô.”

Triệu La “nga” một tiếng: “Hắn không để cho các anh xuống tay với tôi?”

Thật ra là có, nhưng mà nhìn đến người với bộ dáng chỉ còn da bọc xương này, chúng ta thật sự không xuống tay được.

Nội tâm mười mấy người cùng nói: Một người phụ nữ gầy yếu như vậy, sợ là động nhẹ một cái xương cốt liền chia tay với cơ thể.

“Ký chủ, nam chính đang ngồi ở trong xe phía sau ba chiếc xe Minibus kia.” Hệ thống báo cáo lại vị trí:

“Hắn đang nhìn về bên này.”

Triệu La hoạt động cổ tay:

“Nếu muốn mang người ở bên trong xe đi, trước tiên vượt qua ải của tôi đã.”

Mười mấy người lập tức cười to, họ đều cảm thấy Triệu La đang mạnh miệng, một người trong đó liền nói:

“Em gái nhỏ, đừng có mà không biết tốt xấu, cố chủ để chúng tôi đánh cô, nhưng mà lương tâm thực sự không muốn để chúng tôi ra tay với người có thân hình gầy yếu thành như vậy, chỉ cần cô giao người trong xe ra đây, chúng tôi có thể để cô an ổn rời đi.”

Kiều Chân Chân ở bên trong lo lắng nhìn chằm chằm ra ngoài, cô ấy lo lắng cho an toàn của Triệu La, lại càng lo lắng cho hai chân của mình nếu bị bắt sẽ không dùng được nữa.

Nghe không được Triệu La cùng với nhóm người ở bên ngoài đang nói cái gì, Kiều Chân Chân trừng lớn mắt muốn nhìn rõ khẩu hình miệng của bọn họ, đột nhiên chuông di động vang lên khiến cô giật mình hoảng sợ, dơ lên liền đập vào mắt hai chữ Hoắc Ngôn gọi đến.

Kiều Chân Chân không ngốc, nhận được điện thoại của hắn vào lúc này, hơn một nửa là có quan hệ với hoàn cảnh bây giờ.

Cô hít sâu một hơi rồi nhấn chấp nhận, âm thanh âm trầm phía bên kia lập tức vang lên:

“Lá gan thật lớn, tối hôm qua dám chùm bao tải đi đánh tôi.”

“loảng xoảng” chính là âm thanh trái tim căng thẳng đến tan vỡ.

Kiều Chân Chân ngồi xụi lơ trên ghế xe, hai mắt mở to, vẻ mặt không thể tin được, cô lẩm bẩm:

“Bị phát hiện, Hoắc Ngôn đã biết là chúng ta làm. Làm sao bây giờ, hiện tại làm sao bây giờ.”

Hoắc Ngôn nói:

“Bây giờ tôi cho cô một cơ hội, lập tức trở lại bên cạnh tôi, nếu không.....để những người này chạm một quyền lên trên thân thể của Triệu La, không biết cô ta có chịu nổi không.”

“Không được!”

Kiều Chân Chân hô to, nước mắt cũng tràn mi, cô ấy không muốn Triệu La vì mình mà chịu một chút tổn thương nào:

“Hoắc Ngôn anh đừng đánh cậu ấy, tôi cầu xin anh, tối hôm qua đều là chủ ý của tôi, không có liên quan gì đến La La, anh tức giận thì cứ trút lên người tôi đi.”

Hoắc Ngôn nghe được tiếng khóc liền cau mày lại:

“Còn giả vờ tình cảm bạn bè thắm thiết ở chỗ tôi, muốn cứu cô ta thì mau chóng xuống xe, tôi đếm đến năm. 1.....2.....”

Đếm ngược khủng bố treo ở trên đầu Kiều Chân Chân khiến cho cô ấy không có thời gian mà suy nghĩ nhiều, thẳng cho đến khi Hoắc Ngôn đếm đến năm, Kiều Chân Chân lập tức mở cửa xe, cô ấy xuất hiện làm không khí bên ngoài càng thêm giương cung bạt kiếm.

Âm thanh của Hoắc Ngôn bên trong di dộng vẫn tiếp tục:

“Đi tới, đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”

Kiều Chân Chân nhấp môi, mắt bịt kín một tầng nước mơ hồ nhìn Triệu La, vừa định mở miệng cảnh cáo đám người kia không được động thủ, đã nghe Triệu La nói:

“Cậu ra đây làm gì? Trở về.”

Kiều Chân Chân nức nở giải thích:

“La La, Hoắc Ngôn đã biết chuyện tối qua là chúng ta làm, hiện tại chỉ cần mình qua đó thì cậu có thể an ổn trở về nhà. Chuyện nay không liên quan đến cậu, mình không muốn nhìn thấy cậu bị thương.”

Triệu La nhìn Kiều Chân Chân đang muốn hi sinh vì mình cũng không có một chút cảm động nào, ngược lại nhíu mày lạnh lùng nói:

“Đi vào trong xe ngồi, tin tưởng mình.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Kiều Chân Chân bị Triệu La quát lớn như vậy, cô rõ dàng bị dọa cho sững người, đứng im tại chỗ không nhúc nhích được.

Triệu La thấy thế thở dài một tiếng, một tay chống lên mui xe lộn về phía Kiều Chân Chân, giật lấy điện thoại đang được kết nối với Hoắc Ngôn tắt đi, sau đó nhanh chóng lôi người nhét vào trong xe.

Toàn bộ quá trình có một người phản ứng được liền muốn duỗi tay ra ngăn cản, kết quả bị Triệu La quay ngược lại bẻ cổ tay ra đằng sau, lúc này nhóm người cơ bắp này mới hậu tri hậu giác phát hiện họ đã nhìn lầm rồi, người phụ nữ trước mặt này căn bản không đơn giản như bề ngoài.

Thấy Kiều Chân Chân đã ngồi yên ổn ở bên trong xe, cả người Triệu La tản ra khí thế khiến người ta sợ hãi quét một vòng về phía đám người:

“Cùng lên đi.”

Ngữ khí kiêu ngạo như vậy chọc giận nhóm người cao to này, từng tiếng hừ lạnh khinh thường vang lên, chiến đấu bắt đầu.

Một người đấu mười mấy người cũng không có bất cứ do dự gì, giống như tất cả mọi người đều nhận định rằng Triệu La sẽ đơn phương chịu đòn, nhưng kết quả lại khiến cho người ta không ngờ đến.

Nhìn đám người cao to lần lượt từng người ngã xuống, Kiều Chân Chân đang ở trạng thái lo lắng chuyển biến thành cổ vũ, lên giọng hò hét:

“La La cậu thật tuyệt vời, đánh cho bọn họ nằm xuống.”

Cách âm của Porsche không tệ, người bên ngoài đều không nghe thấy Kiều Chân Chân đang nói cái gì. Duy nhất chỉ có sinh vật công nghệ cao là hệ thống có thể nghe được, kiêu ngạo nói:

“Một đám cặn bã cũng dám tới khiêu chiến ký chủ, quá ngu xuẩn.”

Mắt thấy người có thể đứng càng ngày càng ít, lá gan của Kiều Chân Chân cũng lớn lên, mở cửa sổ xe trợ lực:

“La La cố lên, La La cố lên.”

*

Tối hôm qua đã sắp xếp thời gian để Triệu La tối hôm nay sẽ trả lời được về sau cô muốn làm gì, Triệu Nghị sáu giờ đã có mặt ở nhà, vừa bước vào cửa liền phân phó Triệu quản gia:

“Chú Triệu, đi kêu Tiểu tiểu thư xuống đây.”

Triệu quản gia đáp:

“Đại thiếu gia, Tiểu tiểu thư còn chưa có trở về.”

Triệu ấp đang ngồi trên sô phô cởi bỏ cúc áo ở cổ tay liền nhăn mày lại, bỗng nhiên nhớ tới buổi chiều nhận được cuộc gọi kia của Triệu Hoài, trong lòng tự nhiên nổi lên một trận khủng hoảng:

“Lập tức gọi điện thoại cho Nhị thiếu gia, hỏi xem nó đang ở chỗ nào?”

Triệu quản gia nhạy bén ý thức được không thích hợp, nhanh chóng cầm lấy điện thoại bàn trong nhà gọi cho Triệu Hoài.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền có mặt, tiếng chuông dễ nghe truyền từ cửa vào, Triệu Hoài cầm theo một bình rượu thuốc đã về.

Anh đem rượu đưa cho Triệu quản gia, đi đến sô pha ngồi xuống bên cạnh Triệu Nghị hỏi:

“Anh Cả, anh cũng đã về rồi.”

Bỗng nhiên, Triệu Hoài đánh giá bốn phía:

“Hai em gái nhỏ đã về phòng rồi sao?”

Triệu quản gia lập tức đáp lại:

“Nhị thiếu gia, Tiểu tiểu thư cùng Kiều tiểu thư còn chưa có trở về.”

Dứt lời, nội tâm Triệu Hoài lộp bộp một chút, anh nuốt một ngụm nước miếng, khẩn trương hề hề nói:

“Anh.....Anh Cả, sẽ không khéo như vậy chứ.”

“Để cho em bảo vệ, em liền bảo vệ như thế này sao?”

Triệu Nghị lạnh lẽo quét mắt về phía Triệu Hoài đã tự loạn trận tuyến, sau đó liền móc điện thoại ra gọi cho Triệu La, thẳng đến khi hệ thống nhắc nhở người dùng không liên lạc được, anh lập tức gọi một cuộc khác cho trợ lý đặc biệt của mình, để anh ta tra xem Triệu La đang ở đâu.

Rất nhanh, trợ lý liền gửi tin tức kèm vị trí mà Triệu La đang bị Hoắc Ngôn dẫn người vây khốn, Triệu Hoài nghe được nội tâm liền rơi vào trạng thái tự trách.

Là anh ấy xem nhẹ hiệu suất làm việc của Hoắc Ngôn, buổi chiều anh hẳn là nên cùng nhau đi về với hai em ấy.

Nhìn Triệu Hoài đang uể oải, Triệu ấp trấn định khuyên giải:

“Được rồi, nhanh chóng cùng anh dẫn người đi xử lý.”

Hy vọng mọi thứ đều kịp, bằng không hắn thế nào cũng phải lột một lớp da của Hoắc Ngôn.

Triệu Nghị cùng Triệu Hoài mang theo vệ sĩ cấp tốc đi về hướng Triệu La, trên đường đi tới Triệu Hoài trong lòng không ngừng cầu nguyện hai người sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu không anh nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân.

Chờ hai anh em Triệu gia vội vàng dẫn người đi đến liền nhìn thấy Bác sĩ cùng hộ sĩ đang nâng người nằm đầy đất lên trên cáng cứu thương, ở bên cạnh còn có mấy cảnh sát đang ghi chép gì đó với Triệu La.

Triệu Hoài đi đến trước mặt Kiều Chân Chân, mờ mịt dò hỏi:

“Tình huống bây giờ như thế nào?”

Kiều Chân Chân nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu La, quơ chân múa tay hưng phấn nói:

“Anh Triệu Hoài, anh không biết La La lợi hại như thế nào đâu, mấy người nằm đầy đất này chính là cô ấy đánh đó.”

Lời mới nói đến đây, Triệu Nghị ở phía sau cũng đã đi tới, khí tràng của anh quá mạnh mẽ, chọc cho Kiều Chân Chân sợ hãi trốn sang bên cạnh Triệu Hoài.

Triệu Hoài thấy vậy liền giới thiệu:

“Em gái Kiều, đây là anh cả của anh Triệu Nghị, nhìn qua rất hung dữ, nhưng thật ra là một mẹ già.....”

Chưa nói dứt lời đã bị Triệu Nghị đánh gãy:

“Tiếp tục nói.”

Kiều Chân Chân ngẩn người một chút mới phản ứng lại đây là Triệu Nghị muốn cô ấy nói tiếp về Triệu La, nói về vấn đề này cô ấy thế mà lại có thể không sợ hãi Triệu Nghị nữa, nghiêm túc nói:

“Lúc ấy mười mấy người cao to lực lưỡng, chính là loại người tùy tiện có thể nhấc bổng La La lên ấy, bọn họ đi đến chặn xe, cậu ấy thế mà muốn xuống xe để đánh nhau, càng muốn mạng chính là tất cả những người này đều bao vây mà xông lên, trong lúc em nghĩ Triệu La xong đời rồi, cô ấy một đấm lại một đá, trực tiếp đánh cho đám người này nằm rạp xuống đất không thể động đậy.”

Đúng lúc, Triệu La làm xong ghi chép đang đi tới liền thu được ánh mắt sùng bái của nữ chính cùng nam tám, cô lựa chọn bỏ qua:

“Anh Cả, anh Hai, sao hai người lại tới đây?”

Triệu Hoài nói:

“Em cùng em gái Kiều còn chưa trở về, bọn anh cho rằng các em xảy ra chuyện rồi, sau đó cho người điều tra liền biết hai đứa bị Hoắc Ngôn dẫn người bao vây ở chỗ này, liền dẫn theo vệ sĩ chạy tới.”

Đột nhiên lại nói:

“Em gái, không nghĩ tới thân thủ của em tốt như vậy. Thì ra buổi chiều em không thèm đợi anh là bởi vì em một người hoàn toàn có thể đối phó, anh Hai bội phục.”

Bốn người bên này vừa cười vừa nói, Hoắc Ngôn ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm Triệu La ở bên kia đang được Hứa Uyển Nhi nâng dậy. Lần này là do hắn khinh địch, tìm tới đám người vô dụng không phải là đối thủ của cô ta, lần sau hắn sẽ đòi lại gấp đôi sự sỉ nhục ngày hôm nay, đừng vội đắc ý quá sớm.

Triệu Nghị cảm nhận được ánh mắt bất thiện đang dừng trên người Triệu La, anh không tiếng động che chắn ở trước mặt cô, rồi sau đó lần theo dấu vết nhìn về phía tầm mắt mang theo địch ý kia, cuối cùng hình ảnh dừng lại khuôn mặt tràn đầy tính kế của Hoắc Ngôn ở phía không xa.

Chuyện ngày hôm nay anh sẽ tính toán thật tốt với Hoắc gia.

Ánh mắt Triệu Ấp giống như nhìn con mồi mang theo sát ý nhìn về phía Hoắc Ngôn.

Giờ phút này toàn bộ tâm trí của Hoắc Ngôn đều đặt trên người Triệu La, không phát giác được bản thân cũng đã bị theo dõi.