Chương 10: Ta cùng sư muội đoạt nam nhân (9)

Sư Dịch cả người đau nhức, ngủ cũng không sâu, hơi có động tĩnh sẽ tỉnh lại, bên tai truyền đến tiếng ma sát, Sư Dịch mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy bóng người lay động. Trên trán ấm áp, người nọ dùng lòng bàn tay ma sát gương mặt y, Sư Dịch lại an tâm mơ màng ngủ.

Sư Dịch lần nữa mở mắt thì mặt trời đã lên cao, người bên cạnh đã đi từ lâu, trên giường sớm đã lạnh lẽo. Sư Dịch chống cổ tay đứng dậy, bên hông truyền đến một trận đau xót, bỗng chốc mặt đỏ lên, một màn tối hôm qua cũng rõ ràng trước mắt.

Nghĩ đến đây, Sư Dịch vừa thẹn vừa giận, y thử rất nhiều lần, trăm phương nghìn kế muốn ưu nhã lại tự nhiên ở phía trên, lại bị Hàng Diễn nước chảy mây trôi hóa giải, chờ y lấy lại tinh thần, đã bị Hàng Diễn đặt dưới thân.

Tiểu tử xấu xa này, lẽ nào hắn đã quên lời nói lúc bái sư sao, “Sư phụ tại thượng, xin nhận đồ nhi một lạy.” Tuy nói lúc đó lời này không có bao nhiêu cam tâm tình nguyện, nhưng dầu gì cũng là từ trong miệng ngươi nói ra! Như thế nào đang êm đẹp biến thành sư phụ tại hạ (ở dưới)……

Sư Dịch mặc quần áo tử tế chuẩn bị đi rửa mặt, Hàng Diễn phong trần mệt mỏi tiến vào một tay ôm lấy y, vui vẻ nói: “Thật sự là ta! Ta vẫn luôn nghĩ là Quan Hà sư thúc, sư phụ ngươi không gạt ta!”

Nai con ngu ngốc này….. Sư Dịch bị hành vi ngốc nghếch của hắn chọc cười.

Chuyện tối qua Hàng Diễn qua đêm trong phòng Sư Dịch Lục thị tất nhiên là biết được, nếu là đặt giữa người bình thường, chỉ cho là thầy trò hai người cảm tình tốt, nhưng mà hiện giờ, lại có chút ý vị sâu xa…..

Nói đến Quan Hà sư thúc, Hàng Diễn lúc này mới nhớ tới đã hai ngày không thấy Quan Hà, tức thì hỏi Sư Dịch: “Quan Hà sư thúc đâu, sao hai ngày nay không thấy nàng?”

Sư Dịch ngẩn người, ra vẻ cả giận nói: “Mấy ngày nay nơi nào có thể thấy nàng, rảnh rỗi là chạy tới phủ của Lục Tử Thâm, hai ngày nay sợ là ở đó.”

“Nếu có thể thành, chẳng phải là thân càng thêm thân!” Hàng Diễn nói đùa.

Sư Dịch ngước mắt nhìn Hàng Diễn khóe môi lơ đãng lộ ra nụ cười suy ngẫm, thật hy vọng ngươi có thể vĩnh viễn vui vẻ như vậy…

Sư Dịch nhìn thanh tiến độ hồng nhạt đã đầy trên đỉnh đầu Hàng Diễn mà có chút thất thần, độ hảo cảm đã đạt tới 100, mà thanh tiến độ xanh lam vẫn như cũ dừng lại ở 50%.

Hệ thống đã nói, chỉ có đi theo cốt truyện chủ tuyến, thanh tiến độ này mới có thể tăng lên, nói cách khác…. y phải chết.

Lục thị sai người mời Sư Dịch đi dùng bữa, mặt ngoài nói là dùng bữa, ý ngầm trong đó mọi người đều biết rõ trong lòng. Hàng Diễn thấy Lục thị lâu lâu kêu Sư Dịch qua, trong lòng cũng hiểu rõ vài phần, mặt dày mày dạn cũng muốn qua cùng.

Có Hàng Diễn ở, Lục thị tất nhiên cũng sẽ không nói quá sáng tỏ, chỉ lôi kéo chuyện nhà, Sư Dịch cũng chỉ lạnh nhạt đáp lời.

Buổi tối Hàng Diễn cũng là ăn vạ trong phòng Sư Dịch không đi, mỗi ngày đi theo Sư Dịch, Sư Dịch cũng hiểu rõ, hắn đây là đã nhận ra tâm tư của Lục thị, sợ Lục thị xuống tay với y.

Hàng Diễn nghĩ, chỉ cần hắn kiên trì cùng sư phụ ở bên nhau, Lục gia cũng không làm gì được hắn, huống chi xăm nhân duyên cũng đã nói, cầu tất có, bỏ tất mất. Với tài vận của Lục gia hiện giờ, kim thượng cũng phải cho vài phần thể diện, dù hạ chỉ ban hôn, hắn cũng không tin nếu kim thượng biết hắn thích nam phong, còn có thể ban tam công chúa cho hắn.

Hàng Diễn suy cho cùng vẫn là quá đơn thuần, Lục thị biết rõ dù Hàng Diễn kháng chỉ, cũng sẽ không rơi vào tội chết, nhiều lắm là sung chút ngân lượng cho quốc khố. Thế nhưng Hàng Diễn đi theo Sư Dịch, này không phải là tự đoạn hương khói của Lục gia sao! Hiện giờ đừng nói là công chúa gì đó, cho dù là một cô nương nhà bình thường, bà cũng sẽ khua chiêng gõ trống kiệu tám người nâng về Lục phủ.

Dù Hàng Diễn coi trọng sư thúc kia của hắn, bà cũng tình nguyện….

Sư Dịch không muốn nói cho Hàng Diễn chuyện Lục thị nhốt Quan Hà, nếu nói cho hắn, cốt truyện chủ tuyến sẽ bị rối loạn, phát triển thành thế nào y cũng không rõ ràng lắm.

Lục lão gia bình thường đều ở tiền trang, rất ít về Lục phủ, Sư Dịch sáng sớm thấy lão vẻ mặt mệt mỏi từ bên ngoài trở về, đoán chừng Lục thị không còn biện pháp, nói với Lục lão gia quan hệ giữa y và Hàng Diễn, lão lúc này mới hồi phủ.

Hàng Diễn đêm qua lăn lộn y một hồi lâu mới ngủ, sáng sớm rời giường quầng mắt đen thui, cụp mí mắt, buồn bã ỉu xìu, giống như bị y ép khô tinh huyết.

Dùng xong cơm trưa Sư Dịch nấu cho hắn chút thuốc cho hắn uống, ở bên trong bỏ thêm thuốc an thần, không bao lâu Hàng Diễn liền mơ màng ngủ.

Sư Dịch ngồi ở đầu giường nhàn nhã đọc sách, tính toán thời gian Lục lão gia phái người tới mời y, khép sách lại. Từ trong lòng ngực lấy ra mấy tấm thiệp mời Lục Tử Thâm mời Quan Hà mấy ngày qua, còn kẹp theo một phong thư, đem quyển sách Tứ Bình Bát Ổn đặt bên gối Hàng Diễn, dù bận vẫn thong dong mà chờ.

Gã sai vặt tiến vào truyền lời giật mình, ngạc nhiên vì Sư Dịch biết gã sẽ đến truyền lời, còn chưa mở miệng chợt nghe Sư Dịch nói: “Dẫn đường đi, nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức hắn.”

“Dạ.”

Lục lão gia trái lại cũng khá khách khí, sau khi hàn huyên vài câu, cuối cùng tính tình nhẫn nại nói: “Sư công tử mấy năm nay chăm sóc khuyển tử trong lòng chúng ta đều rõ, Yến Hồi Sơn ít người qua lại, Sư công tử lại yêu thương có thừa với khuyển tử, khuyển tử tất nhiên là tâm tồn cảm kích với Sư công tử. Nhưng phần cảm tình kia, khuyển tử còn nhỏ tuổi, lầm phần cảm tình này như là thích, mong Sư công tử hiểu rõ.”

“Tất nhiên.” Sư Dịch lạnh nhạt nói.

“Hôn sự của khuyển tử và tam công chúa, là kim thượng hạ chỉ ban hôn, là mệnh trung chú định. Nếu như làm trái thiên mệnh, là phải bị trời phạt.” Lục lão gia chậm rãi nói.

(*) mệnh trung chú định: vận mệnh đã được sắp đặt

“Tất nhiên.” Sư Dịch như trước thần tình lạnh nhạt, không chút để ý nói.

Lục lão gia lòng như lửa đốt, nôn nóng nói: “Sư công tử, ta già mới có con, bây giờ cũng một bó tuổi rồi, nếu không có Dực Nhi nối dõi tông đường, hương khói đến đời ta, cũng liền đứt đoạn!”

Sư Dịch hơi cong khóe miệng, như là đang cười nhưng lại không có gì buồn cười, Lục lão gia đoán không ra thái độ của Sư Dịch rốt cuộc là gì.

Sư Dịch trầm ngâm không nói, hồi lâu mới nói: “Lục phu nhân nhốt sư muội ta, an toàn của sư muội ta cũng không lo lắng, tin tưởng Lục phu nhân nhất định là ăn ngon uống tốt, chỉ là phủ Lục Tử Thâm đưa rất nhiều thiệp mời tới đây, đều bị ta từ chối, ta sợ lần sau lại đưa tới, tìm không ra lý do qua loa lấy lệ.”

Lục lão gia cau mày, uy nghiêm hỏi: “Còn có việc này?”

Lục thị ấp úng nửa ngày, Lục lão gia tức giận đến mức mũi thổi chòm râu bay bay.

“Ngu ngốc! Nhanh chóng thả sư thúc của Dực Nhi ra, dù như thế nào, nàng cũng là sư thúc của Dực Nhi!”

Sư Dịch khẽ nhấp một ngụm trà, hồn nhiên không thèm để ý nói: “Bây giờ là sư thúc, có lẽ qua mấy ngày không thể xưng hô như vậy.”

Lời này làm vẻ mặt hai người trước mặt mờ mịt, Sư Dịch giải thích nói: “Mấy ngày nay phủ Lục Tử Thâm lục tục năm lần bảy lượt đưa tới những thiệp mời đó hẹn sư muội đi ra ngoài, theo ta được biết, Lục công tử cũng không phải là người trêu hoa ghẹo nguyệt, chắc là lòng mến sư muội.”

Sư Dịch ngừng một chút, lại chuyển chủ đề: “Ta nghe nói phía đông thành Đông Việt có tòa Đông Lộc Sơn, trên núi phong cảnh dục tú (*), ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, mong sẽ có một ngày có thể thấy một lần. Hôn sự của sư muội và Lục công tử, mong rằng hai vị có thể giúp đỡ.”

(*) dục tú: un đúc xinh đẹp.

Lục lão gia cho rằng Sư Dịch không muốn rời đi, cố ý trả lời ậm ờ với lão, đang phiền muộn, không ngờ Sư Dịch đột nhiên lại nói muốn đi Đông Lộc Sơn nhìn một chút.

Nói là nhìn, lão và Lục thị đều hiểu ý đó rõ ràng chính là rời đi. Thành Đông Việt chính là đô thành, mà Đông Lộc Sơn lại ở phía đông thành Đông Việt, nhưng rất xa, không một hai tháng là không thể đến được.

Mà hôn sự của Lục Tử Thâm và Quan Hà, mẹ đẻ của Lục Tử Thâm mất sớm, cha lấy vợ kế nhưng lại không có con, cũng không quản lý sự vụ, hôn sự của Lục Tử Thâm tất nhiên là tùy bản thân y.

Phụ thân của Lục Tử Thâm là kinh thương, tiền tài trong nhà không thể so với Lục gia, lúc đó thương nhân luôn luôn không được người xem trọng, thế nhân phỉ nhổ. Thân thể của Lục Tử Thâm cũng không giống người thường, không có gia đình đàng hoàng nào nguyện ý gả con gái cho một quỷ đoản mệnh, cho nên nếu Quan Hà gả qua đó, cũng xác định là chính thất.

Mặc kệ nói như thế nào, Lục Tử Thâm cũng là người đáng để dựa vào, cũng ứng với cái xăm nhân duyên kia, hoặc 10 năm, hoặc 7 8 năm, hoặc 5 6 năm, hoặc 3 4 năm.

Thấy Sư Dịch chủ động nói rời đi, Lục lão gia tất nhiên mừng rỡ, “Sáu năm qua Dực Nhi cũng nhận được sự quan tâm của ngươi, ngươi nếu muốn cái gì có thể nói với ta.”

Lão tử muốn tiền, muốn một đống một đống lớn ngân lượng trắng bóng, muốn toàn bộ tiền trang của Lục thị ngươi, muốn người đang ngủ say kia, ngươi cho à!

Sư Dịch từ trong tay áo lấy ra một chiếc quạt, trên quạt treo một tua rua quạt, tua rua quạt lắc lư, chiếu rực chiếc quạt.

Sư Dịch đưa chiếc quạt cho Lục lão gia, “Đồ nhi cũng sắp thành thân, làm sư phụ cũng không có gì có thể đưa, chiếc quạt này xem như là lễ vật ta tặng hắn, hy vọng Lục lão gia có thể khi ta đi giao cho hắn.”

Lục lão gia nhận chiếc quạt, hỏi: “Sư công tử khi nào thì lên đường?”

“Hiện tại.” Nói xong liền chắp tay cáo từ, lưu lại một bóng người tiêu sái bất kham.

Chân trước mới ra Lục phủ, sau lưng liền có gã sai vặt đuổi theo, cứng rắn nhét cho y một nén bạc trắng bóng cùng một ít bạc vụn, có lẽ là Lục lão gia chiếu cố.

Sư Dịch nói là đi Đông Lộc Sơn, kỳ thực là ở trong thành Đông Việt tìm một khách điếm ở lại. Nguyên bảo Lục gia cho y không dám dùng bậy, mặt trên đều có ký hiệu, một khi cầm đi lưu thông Lục lão gia sẽ biết hướng đi của y.

Lục lão gia cho y những ngân lượng này vốn không phải thương hại y, mà mục đích chủ yếu là nắm giữ hướng đi của y, thật là cáo già xảo quyệt.

Sư Dịch chọn khách điếm có chút chếch, việc làm ăn cũng không tốt, ít có người đến, đúng là nơi tốt để ẩn thân. Hẳn không bao lâu, Quan Hà và Lục Tử Thâm sẽ thành thân, dù sao hiện giờ nàng cũng không có chỗ để đi, ngoại trừ phủ của Lục Tử Thâm, cũng không biết đi nơi nào. Hơn nữa Lục gia cực lực tác hợp, hẳn là rất nhanh……

Khi Hàng Diễn tỉnh lại, theo thói quen xoa đôi mắt, tìm bóng dáng Sư Dịch. Nhìn xung quanh phòng một vòng, cũng không thấy, đành phải đứng dậy mặc quần áo vào đi ra ngoài, hôm nay ánh mặt trời vừa phải, sư phụ có lẽ đi phơi nắng.

Hàng Diễn ngủ có chút lâu, đầu óc có chút lơ ngơ, đi đường cũng không vững, đỡ tường đi, đi ra ngoài vừa thấy sắc trời hoàng hôn. Hóa ra mặt trời đã lặn, xem ra hắn ngủ rất sâu….

Hàng Diễn lại về giường ngồi ngơ ngác, lâu sau mới lấy lại tinh thần, phát hiện bên gối có một quyển sách, nhớ lại lúc nằm xuống thì không có, chắc là Sư Dịch đọc xong tiện tay bỏ xuống.

Dựa ở khung giường nhặt quyển sách kia xem, cầm trong tay mới phát hiện bên trong kẹp vài thứ, phình phình. Mở ra xem, đều là thiệp mời phủ Lục Tử Thâm đưa tới, Hàng Diễn nhìn ngày, cũng đã nhiều ngày.

Sư phụ không phải nói mấy ngày nay Quan Hà sư thúc ở trong phủ Lục Tử Thâm sao, sao còn đưa thiệp mời. Lòng bộp bộp một tiếng, lẽ nào sư phụ lừa hắn?

Trong thiệp mời còn kẹp một phong thư, trên giấy trống rỗng, cũng không nói là viết cho ai, Hàng Diễn run rẩy mở phong thư.

Trong thư chỉ vài câu ít ỏi, những câu này đều rất nhẹ nhàng, đuôi thư cũng không nói gì thêm. Đại ý là bảo hắn thành thân với tam công chúa, tương lai có thể làm nên chuyện, còn có, đừng tìm y.

Hàng Diễn ném thư qua một bên, thất tha thất thểu ra ngoài tìm Sư Dịch, lật tung toàn bộ Lục phủ cũng không thấy được bóng dáng Sư Dịch. Cho đến khi nhìn thấy Quan Hà vẻ mặt tiều tụy, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nhìn thấy Hàng Diễn một khắc đó, rốt cuộc kìm nén không được “Hu” một tiếng khóc lên.

Ngập tràn áy náy nói, “Xin lỗi.” Nếu không tại nàng, Sư Dịch cũng sẽ không rời đi.

Trong nháy mắt, Hàng Diễn như đã hiểu rõ tất cả, chạy đến phòng Lục thị, cũng không gõ cửa, trực tiếp xông vào, nổi giận đùng đùng hỏi: “Y đi đâu! Mẹ nói đi, y đi đâu! Dù các người ép y đi ta cũng sẽ không thành thân!”

Ánh nến tí tách, Lục thị khó được trầm tĩnh như thế, không biết từ đâu lấy ra một chiếc quạt trúc, “cạch” một tiếng đặt lên bàn, tua rua quạt rũ xuống đong đưa vài cái.

Hàng Diễn nhận ra tua rua quạt này, đó là trước kia mình đi khuân vác vài ngày, kiếm được tiền mua cho Sư Dịch. Chỉ vì y nói y thích, chỉ vì hắn muốn y cười nhiều hơn.

“Đây….. đây….. Đây là…..” Hàng Diễn vuốt ve tua rua quạt quen thuộc, lạnh lẽo nằm trong lòng bàn tay.

“Đây là y đưa cho con.” Lục thị suy nghĩ một chút, còn thêm một câu, “Con cũng đừng nhớ thương y, quên y đi, với con với y đều tốt.”

Hàng Diễn mở quạt trúc, mặt trên Sư Dịch đề một câu, vĩnh lão vô ly biệt, vạn cổ đương đoàn tụ (mãi mãi không tách rời, muôn đời luôn đoàn tụ).

Đây là nửa câu trên xăm nhân duyên của Sư Dịch.

Hàng Diễn khép quạt chạy ra ngoài cửa. Đêm nay trong không khí mờ mịt sương mù mỏng manh, ánh đèn mờ nhạt ở trong sương mù ánh sáng càng ảm đạm.

Hàng Diễn mê man đứng ở đầu đường, không biết nên đi về phương nào. Hàng Diễn cúi đầu, như là đứa trẻ không nhà để về, giống như 6 năm trước. Thân người không nhịn được run rẩy, không biết là lạnh hay là sợ.

Ngày thứ hai, Hàng Diễn sốt cao không lùi, đầu nóng đến hồ đồ, liên tục thì thầm trong miệng “Sư phụ, sư phụ…..”

Lục lão gia một bộ trẻ nhỏ không thể dạy, lắc đầu thở dài.

Lục Tử Thâm mấy ngày nay đưa thiệp mời qua đều bị cự tuyệt, nghĩ Quan Hà thay đổi phương pháp không muốn gặp mình, lòng nóng như lửa đốt. Chờ thấy được Quan Hà, khó nén nỗi tương tư, bày tỏ tâm ý của mình với nàng, Quan Hà ban đầu cũng do dự, dưới sự khuyên bảo cực lực của Lục thị cũng gật đầu đồng ý.

Sư Dịch có thể nói là tính toán như thần, ngắn ngủi mấy ngày, Hàng Diễn bệnh nặng mới khỏi, Lục gia vội vàng thu xếp hôn sự của Quan Hà, long trọng giống như nhà mình gả con gái.

Lục thị bận trước bận sau, dẫn Quan Hà đi tiệm vải xem vải làm hỉ phục, hai người đều đem chuyện giam giữ mấy ngày trước ném ra sau đầu.

Sư Dịch một mình buồn bực nhàm chán ở khách điếm, lại không thể tùy tiện ra ngoài đi dạo lung tung, xuất đầu lộ mặt gì đó, không thể làm gì khác hơn là khởi động hệ thống, vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu.

“Mày nói tao một đại phu tay trói gà không chặt, tác giả bố trí tao đi cướp người, tao công phu mèo cào có thể cướp người, rốt cuộc là cướp như thế nào?” Sư Dịch phun vỏ hạt dưa.

[Ký chủ, mong tin tưởng chính mình. Biết rằng sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, ngài cảm thấy mình không được, còn có người so với ngài càng nát bét hơn. Thực ra chỉ cần ngày đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn]

“Ngoài ý muốn gì?” Sư Dịch hai chân bắt chéo mơ hồ không rõ hỏi.

[Tập thể thủ vệ bị tiêu chảy]

“Khụ! Khụ!” Sư Dịch che miệng chợt ho khan, suýt chút nữa nghẹn vỏ hạt dưa, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.

Bà chủ cách vách nghe được động tĩnh trong phòng Sư Dịch, tràn đầy vui vẻ chạy tới gõ cửa, thật vất vả bắt được cơ hội nói vài câu với tiểu sinh tuấn tú này, “Khách quan, thân thể ngài khỏe không?”

Sư Dịch nhanh chóng đi chặn cửa, khụ hồi lâu mới nói: “Khá hơn nhiều, mới vừa rồi chỉ là bị sặc, đa tạ bà chủ quan tâm.” Sư Dịch cười ha ha nói.

Bà chủ thất vọng xoay người rời đi.

[Ký chủ, bà chủ kia thoạt nhìn như là có ý với ngài nha!]

“Còn phải nói!” Sư Dịch hất tóc, “Ký chủ của mày phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, cô gái nào không liếc mắt một cái liền trầm mê trong đó!”

[Ký chủ, ngài tiếp theo chuẩn bị làm gì?] Hệ thống số 38 hoàn toàn làm lơ Sư Dịch khoe khoang, mà là chuyển chủ đề.

“Đương nhiên là cướp hôn!” Sư Dịch phân tích một chút, nhà Lục Tử Thâm cũng không có tiền như Lục phủ, vì vậy thủ vệ không nhiều bằng Lục phủ, chia tốp năm tốp ba, đi hộ tống nâng kiệu hoa của Quan Hà cũng chỉ một hai người, chỉ cần trên đường rước người cướp Quan Hà là được.

[Ký chủ, ngài được không?] Sư Dịch trần trụi cảm nhận được ghét bỏ và khinh thường đến từ hệ thống số 38.

Vừa rồi là ai bảo tao tin tưởng mình!

Hôn sự của Quan Hà và Lục Tử Thâm định vào hai ngày sau, Quan Hà không phải người Lục gia, tất nhiên không thể ra cửa từ Lục gia, mà là trở về Yến Hồi Sơn, Lục Tử Thâm phái người khiêng kiệu hoa hự hự bò lên núi, lại khiêng kiệu hoa của Quan Hà hự hự xuống núi.

Như vậy một lát sẽ không còn sức lực, chính là thời cơ tốt để động thủ.

Sư Dịch trốn trong bụi cỏ ở lưng đồi Yến Hồi Sơn, tùy thời mà động. Đợi hồi lâu, trên cổ đều bị cắn vài cục lớn, Sư Dịch đau khổ gãi gãi.

Lại qua hồi lâu mới nhìn thấy kiệu hoa vừa rồi lên núi chở Quan Hà xuống núi, Sư Dịch tìm một cục đá, bắn ra, đúng lúc đánh tới một tráng hán nâng kiệu hoa.

Tráng hán vốn thể lực chống đỡ hết nổi, hơi không chú ý sẽ té ngã, bị Sư Dịch đập một cái, hai đầu gối mềm nhũn quỳ ở trên mặt đất, kiệu hoa cũng theo tiếng chạm đất.

Sư Dịch lúc này xông ra, dễ dàng gạt ngã mấy tráng hán, động tĩnh lớn như vậy mành kiệu cũng không bị nhấc lên.

Quan Hà cũng thật trầm ổn…..

Sư Dịch vén rèm lên, đợi thấy tình huống bên trong kiệu, tay dừng một chút, vẻ đắc ý trên mặt cũng chậm rãi rút đi.