Chương 11: Ta cùng sư muội đoạt nam nhân (10)

Núi xanh miên man, gió núi man mác.

Hàng Diễn ngồi im trong kiệu, trong mắt lộ vẻ tương tư, giọng trầm thấp khàn khàn gọi một tiếng “Sư phụ”.

Gặp phải Hàng Diễn, Sư Dịch bất ngờ. Không kịp nghĩ nhiều, khép mành trong tay lại lần nữa, thừa dịp Hàng Diễn sững sờ xoay người rời đi.

Mới vừa nhấc chân còn chưa đi được một bước, cánh tay căng thẳng, một cổ cự lực cứng rắn kéo y vào trong kiệu. Kiệu hoa bị hai người nam nhân lăn qua lộn lại, “đùng” một tiếng vang thật lớn, lắc lư vài cái.

Bên trong kiệu vừa nhỏ vừa hẹp, Hàng Diễn đặt mông ngồi ở đó, nào còn vị trí của Sư Dịch, bị cứng rắn kéo vào, Sư Dịch buộc phải ngồi nghiêng trên đùi Hàng Diễn.

Hàng Diễn vùi đầu cọ cọ cổ Sư Dịch, giống như tìm lại được trân bảo đã mất đi, mang theo một chút run rẩy: “Mấy ngày qua ngươi đi đâu? Lần này ta không cho phép ngươi đi.”

Sư Dịch nhìn hắn mấy ngày không gặp, lại như đã qua nhiều năm, mặt mũi đầy uể oải, tim co rút vài cái. Vội vàng đưa tầm mắt nhìn về nơi khác, y sợ còn nhìn tiếp như vậy mình sẽ không thể rời đi.

“Sao ngươi lại ở đây, Quan Hà sư thúc của ngươi đâu?” Sư Dịch giọng nói băng lãnh, trấn tĩnh hỏi.

Hàng Diễn ngẩng đầu, trong mắt phủ đỏ tơ máu, môi có chút trắng bệch, dáng vẻ bệnh nặng mới khỏi, “Hôm nay là ngày đại hôn của Quan Hà sư thúc, ta luôn cảm thấy bất luận như thế nào ngươi cũng sẽ nhìn Quan Hà sư thúc xuất giá, cho nên mới sớm chuẩn bị một kiệu hoa giống như đúc. Quả nhiên, ta đoán không sai….”

“Chỉ là, sư phụ ngươi đang êm đẹp tại sao lại chặn kiệu hoa của Quan Hà sư thúc?” Hàng Diễn không hiểu ra sao.

“Bởi vì….” Sư Dịch cố ý nói rất nhỏ, khiến thân thể Hàng Diễn không tự chủ nghiêng về phía trước.

“Bởi vì…..” Sư Dịch nhanh tay lẹ mắt vẩy một túi mê hồn tán trong tay áo ra ngoài, nhanh chóng che mũi.

“Ngươi….” Tay Hàng Diễn dừng giữa không trung nặng nề rơi xuống, đầu đυ.ng mạnh vào kiệu hoa, thanh âm kia, Sư Dịch nghe xong cũng cảm thấy cái ót nóng lên.

Thay đổi một tư thế thoải mái cho Hàng Diễn, Sư Dịch lại vội vàng chạy theo đường khác xuống núi. Sư Dịch không khỏi may mắn, may là khi y trả phòng đưa một số tiền lớn cho bà chủ mua mê hồn tán, lại còn mua hai túi.

Khách điếm y ở, bà chủ khách điếm kiếm ăn cũng không phải sạch sẽ gì, cũng sẽ ngầm giúp khách quan mua vài món đồ, tỷ như xuân dược, thuốc mê linh tinh, thu giá cũng là thâm độc, mê hồn tán của Sư Dịch cũng là nàng mua.

Bà chủ cười đến vô cùng nịnh nọt, vừa nghĩ hết biện pháp cọ dầu béo Sư Dịch, vừa công phu sư tử ngoạm. Sư Dịch thật ra cũng không để tâm, dù sao Lục gia cũng cho y không ít tiền, chỉ là không muốn nàng chiếm lợi.

Khoảng khắc nhìn thấy Hàng Diễn, Sư Dịch rất là kinh ngạc, kinh chính là sáng nay y mới đưa nguyên bảo có ký hiệu tiền trang Lục thị ra ngoài, Hàng Diễn nhanh như vậy đã nhận được tin tức, y cho rằng nhanh nhất cũng phải đến ngày mai.

Thì ra là đoán….

Yến Hồi Sơn chỉ có hai con đường đi thông xuống núi, Hàng Diễn đi con đường này tương đối bằng phẳng, con đường khác có chút dốc, nâng kiệu tất nhiên là cẩn thận mà đi, tất nhiên chưa đi quá xa.

Sư Dịch tăng nhanh bước chân, rất nhanh đã đuổi theo, Sư Dịch lấy ra túi mê hồn tán còn lại, bốc một nắm rải, đếm ngược tới ba, tráng hán nâng kiệu theo tiếng ngã xuống.

Quan Hà ngồi trong kiệu cho đến khi kiệu hạ xuống, nặng nề dừng trên mặt đất, nhanh chóng vén rèm lên hỏi tình hình, chóp mũi ngửi được mùi hương kỳ quái, thân thể mềm nhũn, cũng mất ý thức dựa bên kiệu.

Sư Dịch lúc này mới vỗ tay một cái, dùng vải che mũi, cõng Quan Hà đi. Dưới chân núi có một con ngựa đen sáng nay Sư Dịch buộc ở đây, bỏ Quan Hà té xỉu lên ngựa, một đường đi về phía tây.

Hai ngày trước nghiên cứu bản đồ thế giới này do hệ thống cung cấp, thấy phía tây có một ngọn núi ít người qua lại, thích hợp ẩn nấp, hơn nữa cách thành Đông Việt cũng không xa, quan trọng là cách Lục gia cũng không xa.

Trên đỉnh núi có một căn nhà gỗ bỏ hoang, không có chỗ qua đêm, trên núi muỗi cũng nhiều, Sư Dịch đành phải tùy tiện tìm vài thứ trải trên mặt đất, đặt Quan Hà lên, lại đi tìm chút cỏ khô đút cho ngựa.

Sau khi Quan Hà tỉnh lại, đầu tiên kiểm tra quần áo trên người còn nguyên vẹn hay không, vẻ mặt cảnh giác, lúc nhìn thấy Sư Dịch mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tỉnh?” Sư Dịch đặt cần câu qua một bên, nhìn lướt qua hỏi.

“Sư huynh, huynh sao lại không cho ta xuất giá!” Quan Hà tức giận hỏi.

Sư Dịch không nói, giả vờ ưu sầu mà thở dài một hơi, tự mình cầm cá vừa câu đem đi nướng. Nướng xong đưa cho Quan Hà, Quan Hà rõ ràng còn đang giận Sư Dịch, không hiểu ra sao phá hủy nhân duyên của nàng, thật vất vả mình mới gả ra ngoài, nàng chờ hôm nay chờ hai mươi mấy năm!

“Nếu không ai cưới muội, sư huynh cưới muội là được.” Sư Dịch bâng quơ nói.

Quan Hà giật giật, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Sư Dịch, không hiểu ngụ ý của y. Sư Dịch đưa cá nướng cho Quan Hà, “Nè, mau thừa dịp còn nóng ăn đi.”

Quan Hà nhận cá nướng, nhạt nhẽo vô vị cúi đầu cắn, Sư Dịch chầm chậm nói: “Ý của ta là, mấy năm nay, ta đối với muội…..” Ngừng một chút, Sư Dịch gần như phun ra từng chữ, “Tâm ý của ta đối với muội muội cũng biết?”

Quan Hà mắc xương cá trong cổ họng, vội vàng bỏ cá qua một bên, chỉ vào yết hầu để Sư Dịch rót nước cho nàng. Sư Dịch bưng nước tới, Quan Hà từng ngụm từng ngụm uống xuống, sau đó dùng ống tay áo lau miệng.

Sư Dịch lại tiếp tục nói một ít lời âu yếm chưa từng nói với Hàng Diễn, “Ngày ấy đèn hoa vừa lên, ta vẫn luôn muốn dẫn muội đi xem pháo hoa.”

Quan Hà vội vã xua tay, “Được rồi được rồi, sư huynh. Ta không hiểu tâm ý mấy năm nay của huynh, nhưng tâm ý của huynh đối với tiểu sư điệt ta rất là thấu hiểu.”

Sư Dịch thấy Quan Hà không ăn bộ này, hỏi hệ thống, “Không phải nói con gái đều rất thích loại thầm mến nhiều năm, yên lặng bảo vệ sao, sao nàng không tuân theo kịch bản?”

[A….. Có thể bởi vì nàng là nữ chính!]

Sư Dịch: “Lý do này tao cho 99 điểm, thêm 1 điểm tao sợ mày kiêu ngạo.”

[Không dám không dám]

Quan Hà đứng lên phủi phủi bụi trên người, nghiêm trang hỏi Sư Dịch, “Sư huynh, huynh nói thật cho ta biết, có phải huynh phát hiện bí mật gì của Lục Tử Thâm không, cảm thấy người này không đáng tin, ta không thể tùy tiện gả cho y hay là sao?”

Sư Dịch bị sức tưởng tượng của Quan Hà làm khϊếp sợ, dùng đòn sát thủ, sờ đầu nàng, “Không phải, đừng nghĩ bậy.”

Sư Dịch muốn ra ngoài lưu lại ký hiệu cho Hàng Diễn, tiện cho hắn tìm được bọn họ, đỡ phải hơn nửa năm một năm mới phát hiện, lại sợ mình rời đi Quan Hà cũng nhân cơ hội chạy trốn, thật sự là khó xử.

Quan Hà một chút liền nhìn thấu tâm tư của y, “Nếu huynh ra ngoài, ta sẽ không đi, dù sao hôn sự này cũng bị huynh làm loạn, bây giờ đi về nhất thời cũng không thành thân được. Ta biết huynh muốn lưu ký hiệu cho tiểu sư điệt, dẫn đường hắn tìm được huynh.” Thở dài nói, “Thật chẳng hiểu nổi nam nhân mấy người, thích chơi trò mất tích ấu trĩ này.”

Sư Dịch biết Quan Hà là người nói chuyện giữ lời, nếu nàng nói như vậy, y cũng không tiện cự tuyệt. Cầm cần câu xuống núi, nghĩ khi trở về còn có thể thuận tay câu một ít cá trở về làm cơm tối.

Mới vừa xuống núi liền thấy thân ảnh của Hàng Diễn, phía sau còn có Lục Tử Thâm và một ít tùy tùng, Sư Dịch ngạc nhiên, bọn họ tìm được nơi này như thế nào.

Một người một cần (câu), còn chưa nghĩ ra nơi trốn đã bị phát hiện, Sư Dịch đành phải dùng sức chạy về phía trước, dẫn Hàng Diễn tới vách núi.

“Đuổi!” Lục Tử Thâm hét một tiếng ra lệnh.

Sắc trời dần tối, Sư Dịch lảo đảo chạy tới trước. Nói thật, đây là lần đầu tiên chật vật sau khi đến thế giới này, tự hủy hoại hình tượng như thế.

Sư Dịch khẽ cắn môi, mặc kệ nó, dù sao y cũng sắp rời khỏi.

Vừa liếc mắt một cái, y tinh tường nhìn thấy thanh tiến độ xanh lam trên đầu Hàng Diễn đã nhảy lên tới 80%, bởi vì y cướp cô dâu, tăng tốc độ phát triển cốt truyện chủ tuyến, nói cách khác y làm đúng rồi, tiếp theo chính là làm Hàng Diễn gϊếŧ y.

Vấn đề này, bước chân Sư Dịch dần dần chậm lại, là lạ, bỗng nhiên có chút luyến tiếc…..

Quan Hà nghe động tĩnh ngoài phòng, đỡ khung cửa đi ra, sắc trời tối tăm, nhưng nàng liếc mắt một cái liền thấy Lục Tử Thâm trong đám người, vội vàng chạy tới chỗ y.

Lục Tử Thâm cẩn thận nhìn nàng, phát hiện ngoại trừ quần áo và mặt có chút dơ, những chỗ khác đều không sao, lúc này mới yên tâm.

Sư Dịch thở phì phò, mắt thấy Hàng Diễn sắp đuổi kịp, cầm cần câu trong tay quơ bậy, còn chưa quơ được mấy cái đã bị Hàng Diễn bắt lại.

Sư Dịch không còn cách nào, đành phải nhịn đau bỏ thứ yêu thích buông cần câu cho hắn, mình thì vẫn liều mạng chạy về phía trước, cuối cùng cách vách núi khoảng vài bước mới dừng lại.

Hàng Diễn chỉ cho là y hết đường mới dừng lại, ném cần câu qua một bên, từ trong tay áo lấy ra một chiếc quạt, là Sư Dịch để lại cho hắn.

Sắc trời đã tối, Sư Dịch chỉ có thể đại khái thấy rõ đường viền chiếc quạt, tua rua bạch ngọc ở dưới bóng đêm u ám, hiện lên ánh sáng óng ánh, đúng là một miếng ngọc tốt, Sư Dịch nghĩ.

“Lúc đó chưa kịp nói, chiếc quạt này ta rất thích.” Hàng Diễn nói.

Sư Dịch sửng sốt, không biết Hàng Diễn nói lời này là muốn giữ y ra sao, Hàng Diễn thấy y có chút thả lỏng, tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Sư phụ nếu không thích trần thế hỗn lộn, ta cùng sư phụ ẩn cư rừng núi thế nào?”

Sư Dịch vẫn thờ ơ, màn đêm buông xuống, bầu trời sao dày đặc, Sư Dịch nhìn ánh trăng mông lung nói: “Nếu ngươi thắng ta, ta cùng ngươi trở về.”

Hàng Diễn không chút nghĩ ngợi gật đầu, so y thuật, hắn xa xa không bằng sư phụ, nhưng so thân thủ, hắn vẫn tốt hơn.

Hàng Diễn cầm lấy cần câu chia làm hai nửa, một nửa kia ném cho Sư Dịch, Sư Dịch nhận cần câu, cầm ở trong tay làm bộ làm tịch chơi chơi vài cái, phát hiện còn rất thuận tay.

Hàng Diễn chốn chốn nhường Sư Dịch, rất sợ không cẩn thận thương tới y, Sư Dịch cũng là gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, tìm mọi cách không muốn để hắn thắng.

Hàng Diễn từng bước ép sát, sắc trời rất tối, cũng không thấy rõ đường phía trước, cho đến khi Sư Dịch cách vách núi còn hai bước, Hàng Diễn lúc này mới chú ý tới.

Vội vã thu tay lại, nhưng lực trên tay đã đi ra ngoài, Hàng Diễn đành phải nhắc nhở Sư Dịch, “Cẩn thận, sư phụ!”

Sư Dịch nhắm chuẩn sức lực Hàng Diễn sử dụng, mượn lực, lực kia nhiều nhất làm y lảo đảo một cái, hiện tại vừa lúc theo cổ lực ngã về phía sau, không để cho Hàng Diễn có bất cứ cơ hội nào, thẳng tắp rơi xuống đáy vực.

Hàng Diễn vội vàng xông tới muốn bắt lấy tay Sư Dịch, nhưng lại chỉ xẹt qua đầu ngón tay, một khắc thân thể rời khỏi mặt đất, Sư Dịch nhìn thanh tiến độ xanh lam trên đỉnh đầu Hàng Diễn nhanh chóng nhảy tới 100%.

“Sư phụ__!” Hàng Diễn kêu khóc với đáy vực, thanh âm khàn khàn, giống như muốn đứt thanh quản.

Lúc này, Lục Tử Thâm nghe được thanh âm cũng dẫn người lại đây, sợ Hàng Diễn luẩn quẩn trong lòng nhảy xuống theo, vội gọi người ngăn Hàng Diễn, kéo hắn cách xa vách núi.

Lúc tranh chấp, trong tay áo Hàng Diễn một chiếc quạt theo tiếng rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy, Hàng Diễn cúi đầu nhìn, tua rua bạch ngọc đã một phân thành hai.

Thương tâm và tuyệt vọng đột ngột kéo tới, trong nháy mắt giống như trời sập, về tới 6 năm trước một mình lạc đường ở Yến Hồi Sơn.

Hắn vẫn nhớ rõ tình cảnh khi đó sư phụ thu hắn làm đồ đệ….

Tựa như một giấc mộng, khi tỉnh lại, người bên cạnh đã đi rồi, giống như chưa từng tới.

Hàng Diễn cẩn thận đem tua rua ngọc đã rớt thành hai nửa nâng trong lòng bàn tay, bảo hộ trong ngực, đây là tín vật duy nhất sư phụ lưu lại ở thế gian.

Sư Dịch rơi vách núi thì nghe thanh âm lạnh như băng của hệ thống số 38 vang ở bên tai.

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống số 38 đưa ngài rời khỏi thế giới này, khởi động đếm ngược.

Mười…

Chín…

Tám…

Bảy…

Sáu…

Năm…

Bốn…

Ba…

Hai…

Một…]

Trước mắt Sư Dịch sáng lên một luồng sáng trắng, thân thể nhanh chóng bị hút ra khỏi nguyên chủ, đồng thời bên tai vang lên tiếng xương vỡ vụn, Sư Dịch không khỏi rợn tóc gáy.

Dưới vách núi là dòng chảy xiết, đợi Hàng Diễn đi xuống tìm Sư Dịch thi cốt sớm đã bị nước chảy xiết cuốn đi. Hàng Diễn không quan tâm tìm trong nước suốt ba ngày ba đêm, nửa chân cũng ngâm trong nước ba ngày ba đêm.

Nếu không phải chân yếu thật sự chịu không nổi, gắng gượng quỳ xuống, người Lục gia cũng không có biện pháp bắt hắn trở về.

Từ nay về sau, Hàng Diễn liền điên điên khùng khùng, kim thượng biết được nào dám gả con gái cho hắn, vội vàng hạ chỉ ban cho Hàng Diễn một tòa phủ đệ, coi như bồi lễ hủy hôn.

Tòa phủ đệ kia cách Lục gia một con đường, Hàng Diễn liền dọn qua. Mỗi ngày mời chào môn khách, gặp phải tiểu sinh xinh đẹp liền tự móc tiền túi, cho y lên kinh đi thi.

Hàng Diễn cả đời không lập gia đình, lúc trung niên, ở trong phủ nuôi chừng hai mươi thanh niên thư sinh, nhìn hợp mắt thì ban cho bạc trắng, lăng la tơ lụa.

Bọn hạ nhân nhìn cũng cảm thấy kỳ quái, những thư sinh này lớn lên cùng một dạng, trong phủ một số lão nhân liếc mắt một cái liền nhìn ra nguyên nhân trong đó. Những người này, lớn lên đều cực kỳ tương tự Sư Dịch năm đó bỏ mình nơi vách núi.

Lão gia, vẫn không thể buông….

Những thư sinh này muốn cái gì Hàng Diễn liền cho cái đó, chỉ có hai vật bọn họ không được chạm vào, một chiếc quạt có một tua rua bạch ngọc bị nát.

Hàng Diễn mỗi lần tĩnh tọa, không cho phép người khác quấy rầy, trên tay cầm tua rua quạt, toàn thân óng ánh, chỉ là không biết sao lại rớt bể.

Lão gia hắn, lúc đó trong lòng hẳn là rất luyến tiếc, nhìn hắn thích miếng ngọc này như vậy…..

Lúc Hàng Diễn hấp hối sắp chết, những thư sinh đó đều tới coi giữ đầu giường hắn, mỗi người đều đỏ hốc mắt. Hàng Diễn dưới gối không con, nếu ai biểu hiện tốt, nói không chừng lão gia vui vẻ, sẽ đem cả tòa phủ đệ cùng với gia sản đưa cho người đó.

Một đám ra sức biểu diễn, Hàng Diễn thất thần nhìn trần nhà, trên tay vẫn nắm tua rua quạt, chiếc quạt được đặt ở đầu giường, cái gì cũng không nói, chậm rãi khép mắt lại.

Đám thư sinh gào khóc, không phải khóc Hàng Diễn rời đi, mà là khóc lão gia cái gì cũng không nói, liền buông tay trần thế.



[Đinh___ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt, ký chủ ngài lựa chọn giữ lại hay xóa bỏ ký ức?]

Linh hồn Hàng Diễn bị hút ra khỏi thân thể, trong đầu vang lên thanh âm của hệ thống số 39.

Thẩm Lê trầm mặc trong chốc lát, “Giữ lại đi.”

Theo thói quen chọn ‘xóa bỏ’ hệ thống số 39 do dự hỏi [Ký chủ, ngài xác định không nói sai? Ngài không phải luôn cảm thấy những ký ức đó vô dụng sao?]

“Giữ lại.” Thẩm Lê nhàn nhạt nói lại lần nữa.

[Dạ. Ký ức tồn trữ thành công, hệ thống số 39 chọn thế giới tiếp theo cho ngài]

“Ừ.”

Thẩm Lê là khoái xuyên giả cao cấp, có kinh nghiệm khoái xuyên phong phú, nhiệm vụ thường ngày cũng chỉ là giúp nhân vật chính chắn mũi tên, mở bàn tay vàng vân vân, lần đầu tiếp nhận nhiệm vụ không bị người khác bẻ cong.

Hắn so với khoái xuyên giả hạng bét như Sư Dịch, có quyền hạn cao hơn, ví dụ như nhiệm vụ của hắn thất bại chỉ cần một mình sống nốt quãng đời còn lại ở thế giới đó, ví dụ như hắn có quyền chọn giữ lại hoặc là xóa bỏ ký ức thế giới đó, bởi vì hắn nghĩ những ký ức đó chiếm dung lượng não của hắn thật sự rất lãng phí, cho nên mỗi lần đều sẽ lựa chọn xóa bỏ.

Ví dụ như hắn có thể biết trong thế giới hắn xuyên đến tổng cộng có mấy khoái xuyên giả, nhiệm vụ của bọn họ là gì. Ví dụ như hắn có thể tự do lựa chọn thế giới…..

Nhưng hắn và cộng đồng khoái xuyên giả đều bị một sức mạnh trói buộc, chính là không thể OCC thiết lập nhân vật.

Đó hoàn toàn quyết định….. Cuối cùng ai mới có thể cầm được tượng vàng Oscar.

KẾT THÚC THẾ GIỚI THỨ NHẤT.

————–