Chương 12: Tôi và bạn cùng bàn giành nam nhân (1)

Sư Dịch đặt mình trong một vùng tối, vươn tay không thấy năm ngón, véo đùi một cái, còn có cảm giác, còn chưa chết.

Không ngừng gọi hệ thống số 38, nhưng không có bất kỳ thanh âm nào đáp lại y. Sư Dịch lần nữa mở mắt, cũng không biết qua bao lâu, trước mắt vẫn tối đen như trước, không có một chút thanh âm, Sư Dịch một lần nữa hoài nghi mình bị mù, điếc.

Muốn thử phát ra tiếng, thanh âm ra khỏi miệng lại khàn khàn giống như bánh răng chuyển động, Sư Dịch bị mình dọa sợ tới mức nhắm mắt lại.

Không phải nói nhiệm vụ thành công sẽ được đưa vào thế giới tiếp theo sao, tại sao y bị vứt ở nơi như thế này, chẳng lẽ nhiệm vụ của nguyên chủ kế tiếp là một người câm điếc, con mẹ nó còn là một người mù?

Tao đệt! Ba tàn? Cái này y làm việc như thế nào? Nam chính trừ phi mắt bị mù mới có thể bị y bẻ cong! Không! Là mắt mù, tai điếc, câm mới có thể bị y bẻ cong!

Nhưng sự thực chứng minh, là y lo nghĩ nhiều……. Cũng không biết qua bao lâu, một ngày, một năm, hoặc là vài chục năm, bên tai lại lần nữa vang lên thanh âm lạnh lùng của hệ thống số 38, Sư Dịch giật mình, mở mắt ra.

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống số 38 chọn thế giới tiếp theo cho ký chủ]

[Đinh___ Hệ thống số 38 thành công chọn thế giới thứ hai, đưa ký chủ tới nơi]

Sư Dịch còn chưa kịp ôn chuyện, trước mắt một luồng sáng trắng, không thể không buộc y lần nữa nhắm mắt lại, đợi khi mở mắt thì trước mắt tối đen không thấy rõ xung quanh.

Có tiếng nước rơi xuống, chớp mũi truyền đến mùi kim loại gỉ sét, vừa nồng vừa gay mũi, ngửi thấy dạ dày Sư Dịch một trận khuấy đảo, nhịn không được nôn ra một bãi.

Hệ thống chọn thế giới cho y, bỏ mặc y lâu như vậy, cũng không cho y làm một thiếu gia. Chờ Sư Dịch lần nữa triệu hoán hệ thống số 38, nó lại mất tích.

Đồ hệ thống hãm bà, lại không nhạy.

Sư Dịch lầm bầm mắng một câu, cánh tay chống đất chuẩn bị đứng dậy, kết quả cánh tay mới vừa dùng một chút lực, một cảm giác đau đớn truyền từ dưới lên, có chất lỏng chảy xuống mu bàn tay, Sư Dịch đau đến mức cái trán ứa mồ hôi, lấy tay sờ một cái, đặt ở chớp mũi ngửi ngửi.

Đồ hệ thống hãm bà! Vị gỉ sắt gì chớ, rõ ràng là máu của y!

Sư Dịch cắn răng, đỡ tường, khập khiễng chậm rãi đi đến chỗ sáng.

Nơi này là nhà xưởng hoang phế, xung quanh không có ai, Sư Dịch lúc này mới thấy rõ trên người mình toàn là máu, quần áo cũng rách tung tóe, càng đừng nói tóc, rối loạn như một ổ gà, có cục máu ở trên đầu, trên mặt cũng là vết xanh vết tím, cả khuôn mặt sưng vù như Trư Bát Giới.

Quần áo này, có chút giống đồng phục học sinh…..

Thực rõ ràng, người anh em này phỏng chừng tuổi tác cũng không lớn, chơi lớn, bị đánh. Sư Dịch lau máu ở khóe miệng, nhưng đánh có chút mạnh nha!

Không có hệ thống số 38 cung cấp tư liệu nguyên chủ cho y, y cũng không biết đi đâu, đành phải ở ven đường tìm chỗ thoải mái, tựa vào ngồi xuống.

Qua gần mười phút cũng không có một chiếc xe đi qua, Sư Dịch không khỏi sợ hãi, y sẽ không thể về….. Rừng núi hoang vu, đi về, y tuyệt đối sẽ over giữa đường.

Phỏng đoán phương hướng về nhà, Sư Dịch híp nửa mắt sưng vù trông ngóng có thể thấy xe, sau đó chặn nó lại!

Lại qua khoảng nửa tiếng, hệ thống vẫn chưa quay về, Sư Dịch nhìn thấy từ xa có một chấm đen lấy tốc độ rất nhanh tới gần nơi này, Sư Dịch vội vàng cà nhắc chạy tới đường cái, dùng sức quơ quơ cánh tay coi như còn nguyên vẹn.

Chiếc xe con màu đen bị ép dừng lại, Sư Dịch nhìn thoáng qua ký hiệu trên xe, lại còn là một BMW.

Quản nó có phải BMW hay không, hiện tại chặn được xe máy cày y cũng cam tâm tình nguyện. Tài xế bóp kèn hai cái, thấy Sư Dịch không tránh, mở cửa xe tới hỏi thăm tình hình.

Sư Dịch giả vờ ra vẻ tội nghiệp, kỳ thực y không cần giả vờ, y hiện tại cũng đã thực đáng thương….

Tài xế nghe xong không lập tức đưa ra quyết định, mà trở về gõ cửa ghế sau, cửa chậm rãi hạ xuống, thiếu niên bên trong quan tâm nói, “Bị thương nghiêm trọng như vậy, chú Chu, vẫn là chở y một đoạn đi.”

Thanh âm không lớn, nhưng ở vùng ngoại ô yên tĩnh này Sư Dịch vẫn có thể nghe được rõ ràng, trong lòng âm thầm vui vẻ, chú Chu hẳn là tài xế của người ngồi đằng sau kia, đúng là một người tốt bụng!

Sư Dịch vừa ngượng ngùng nói xin lỗi làm dơ đệm sạch, vừa tự mở cửa ngồi vào phía sau, sóng vai cùng với thiếu niên kia.

Bên trong xe rất rộng rãi, Sư Dịch tận lực không để mình tới gần người thiếu niên kia, để tránh máu trên người mình làm dơ quần áo thiếu niên, nhưng thiếu niên từ đầu đến cuối đều rất khách khí, miệng mang theo ý cười ấm áp nói: “Không có việc gì.”

Sư Dịch cũng mắc cỡ nhìn thiếu niên, sợ mặt heo của mình hù dọa người ta, xoay đầu qua, nhìn ngoài cửa sổ.

Thông qua cửa sổ phản quang, Sư Dịch thấy được quần áo trên người thiếu niên, góc trên bên phải đính một huy hiệu trường, cùng ký hiệu với đồng phục trên người mình. Phát hiện bất ngờ này cho Sư Dịch một cái cớ lôi kéo làm quen.

“Cậu và tôi cùng một trường học, hai ta là bạn cùng trường á!” Sư Dịch kích động nói.

Thiếu niên thản nhiên ‘Ừ’ một tiếng, dường như cũng không ngạc nhiên, “Cũng vì cùng trường nên tôi mới chở cậu.”

Sư Dịch bộc lộ lòng cảm kích, đợi bình tĩnh lại ngẫm lại câu nói kia của thiếu niên, cảm thấy có chút kỳ quái.

Lúc này hệ thống số 38 đột nhiên xuất hiện, [Xin lỗi, ký chủ, vừa rồi cãi nhau một trận với hệ thống số 39]

“Mày và nó sao lại cãi nhau?” Sư Dịch hỏi.

[Hừ! Nó mách lẻo với cấp trên nói tui mở loạn bàn tay vàng cho ký chủ!]

“….Mắt nó mù rồi, tao cả người thương tích, ở đâu ra bàn tay vàng?” Sư Dịch cạn lời giật khóe miệng.

[Trước đó tui kiểm tra thân phận cho ngài là Tạ Đính một địa trung hải (*) đã hơn bốn mươi, thân phận này khiêu chiến quá lớn đối với ký chủ ngài, tui liền tự ý dùng bàn tay vàng được thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ thứ giới nhất của ngài. Thay đổi thân phận, thật vất vả mới chọn được thân thể này. Nó cư nhiên lén báo với cấp trên, bôi nhọ tui nói tui mở loạn bàn tay vàng cho ngài]

(*) Địa trung hải: chung quanh là đất liền, ở giữa là biển. Chế nhạo người hói đỉnh đầu ba mặt là tóc, ở giữa láng boong.

Ngẫm lại nếu bây giờ mình chiếm cứ là một người bụng phệ, đỉnh đầu trọc lóc bóng lưỡng, sau đó đi bẻ cong nam chính…… Hình ảnh quá đẹp, y không dám nghĩ tới.

“Cuối cùng ra sao?” Sư Dịch hỏi.

[Cấp trên bất công, chỉ vì tui luôn xảy ra trục trặc, hệ thống số 39 là bản sửa chữa nâng cấp của tui nên nơi nơi bảo vệ nó, cuối cùng vẫn trừ một tháng tiền lương của tui] Hệ thống oe một tiếng khóc, chỉ là nó không có nước mắt.

“A, nếu tao là cấp trên, tao cũng sẽ giúp nó, tại sao tao không cùng nó buộc định chứ?”

[Ký chủ, ngài có tui còn chưa đủ sao?] Hệ thống số 38 có chút oán trách hỏi.

”Đủ rồi.” Đủ hãm.

“Được rồi, trước đó sau khi hoàn thành thế giới thứ nhất mày đi đâu?” Sư Dịch đột nhiên nhớ tới hỏi.

Hệ thống cho rằng Sư Dịch đã quên chuyện này, [Bởi vì ký chủ ngài là lần đầu tiên được đưa vào thế giới khác, nguồn sinh lực tiêu hao quá lớn, tui rời đi để cho ngài nghỉ ngơi, chờ ngài nghỉ ngơi xong lại khởi công]

Nó sẽ không nói cho ký chủ, nó đã cùng ký chủ của hệ thống số 39 ghép thành đôi tay, chỉ có chờ ký chủ của hệ thống số 39 hoàn thoàn nghiêm phạt nó mới có thể lần nữa đưa y đi tới thế giới tiếp theo.

Nó cũng sẽ không nói cho ký chủ, cái gọi là chọn thế giới, thực ra đều là ký chủ của hệ thống số 39 chọn, mà mình chỉ là cái đồ miệng ba hoa……

Lại nói, người ngồi cạnh ký chủ không phải là Thẩm Lê sao?

[Ký chủ, trước khi cung cấp thông tin thế giới này cho ngài, tui muốn nói cho ngài một tin tức, ngài chuẩn bị tâm lý thật tốt tui sẽ nói]

“Mày không phải muốn nói với tao tao ngồi ngược hướng chứ?” Sư Dịch khẩn trương hỏi.

[Không phải]

“Hửm, vậy mày nói đi, những thứ khác đều không quan trọng.” Sư Dịch không yên lòng nói.

[Lần xuyên này nam chính an vị ở bên cạnh ngài]

Sư Dịch cả kinh, không dám nhúc nhích, “Mày đùa tao?”

[Tui đây đưa thông tin cho ngài, ngài có thể tự mình phán đoán]

Sư Dịch tiếp nhận thông tin cuồn cuộn đến từ hệ thống không ngừng rót vào trong đầu, cơ bản sắp xếp một chút, người bên cạnh là nam chính không sai, tên là Hứa Lâm, là con nhà giàu, đồng thời cũng là một học bá, là bạn cùng lớp với nguyên chủ Vũ Diệp hiện tại Sư Dịch đang chiếm cứ.

Thật là trùng hợp, ra cửa liền đυ.ng trúng nam chính.

Hứa Lâm chính là cao phú soái trong mắt nữ sinh, thế nhưng nữ chính Tôn Kỳ Kỳ chỉ là một công chúa lọ lem bình thường. Diện mạo bình thường, gia cảnh bần hàn, quý ở chỗ cô có một tấm lòng dũng cảm không biết sợ tìm đường chết.

Ngày nọ bức thư viết cho nam chính bị bỏ nhầm chỗ, bỏ vào trong hộc bàn của nữ chính, nữ chính vâng theo lòng bà mai biết đâu có thể hợp thành một đoạn nhân duyên, đem thư giao cho nam chính. Nam chính bày tỏ lòng biết ơn với cô, sau khi tan học nữ chính tận mắt thấy nam chính ném lá thư vào thùng rác.

Máu nóng xông lên não, nữ chính ngăn nam chính giảng đạo lý một phen, thành công khiến cho nam chính chú ý. Sau đó nữ chính phát hiện nam chính trong ngoài không đồng nhất, quyết định dẫn hắn đi lên chính đồ, từng bước một cảm hóa nam chính.

Nam chính dần dần bị sự thiện lương và cố chấp của cô đả động, nảy sinh hảo cảm với cô. Trên con đường tìm chết nữ chính càng đi càng xa, không ngừng gặp hoa khôi lớp, hoa khôi lớp bên ác ý công kích, nữ chính dùng hành động của cô cho thấy cô có một tấm lòng tìm đường chết bất di bất dịch, vì vậy rốt cuộc có một ngày, cô bé lọ lem nhanh chóng biến thành bạch phú mỹ.

Hóa ra, nữ chính Tôn Kỳ Kỳ rất nhiều năm trước bị bệnh viện trao nhầm con, thân thế thật sự của cô là cháu gái của chủ tịch tập đoàn Thiên Hoan. Vừa đúng lúc này công ty của ba nam chính gặp góp vốn khó khăn, Tôn Kỳ Kỳ cầu xin ông nội góp vốn cho công ty của ba nam chính, lúc này nguy cơ mới được hóa giải.

Cuối cùng nghênh đón đại đoàn viên.

Sư Dịch tiêu hao thời gian rất lâu mới hiểu thấu nội dung quyển sách này, nói tóm lại đây là một quyển cô bé lọ lem phấn đấu sử, cô bé lọ lem tìm đường chết nhanh chóng biến hóa thành tiểu công trúa, chát chát chát vả mặt bông hậu lớp, bông hậu lớp hàng xóm.

Mà y, Diệp Vũ, chính là….. bạn cùng bàn với nữ chính.

Thật sự là một diễn viên quần chúng không có đất diễn.

Sư Dịch ngồi xe của Hứa Lâm tới nội thành liền vội vàng xuống xe, sau khi rời đi, chú Chu lái xe về tiểu khu Hứa Lâm ở.

Sau khi Hứa Lâm xuống xe, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu, “Thay toàn bộ đệm.” Xoay người rời đi.

Chú Chu đối với phản ứng của hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ, mà theo thói quen đáp: “Vâng.”

————–