Quyển 1 - Chương 13

Trên đường đến tòa giảng đường, hệ thống và Hạ Khê Nhung bắt đầu trò chuyện về việc phân phối tiền sinh hoạt phí.

[Trong tiểu thuyết gốc, nhân vật hy sinh Hạ Khê Nhung bị Tạ Khải Thu mê hoặc đến mức từ tiền sinh hoạt phí hàng tháng lấy ra tám chục ngàn tệ để làm phí bao nuôi.]

Hạ Khê Nhung không tiêu xài nhiều, ngay cả khi chỉ còn lại hai chục ngàn tiền sinh hoạt phí cũng đã đủ dùng.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu: “Thực ra, tôi nghĩ rằng chi tám trăm tệ để nuôi đàn ông đã là quá đủ rồi.”

[Bé Nhung, trong giới tiểu thuyết, các kim chủ đã cạnh tranh đến mức mỗi tháng chi tám triệu, tám chục triệu để bao nuôi người tình, tám chục ngàn thực ra đã là rất ít…]

Hệ thống nói, dường như cũng cảm thấy tám chục ngàn để bảo nuôi Tạ Khải Thu không xứng đáng chút nào, sẽ khiến Bé Nhung bị người khác tỏ thái độ, còn không bằng nuôi một con chó.

Nó an ủi Hạ Khê Nhung.

[Đừng để tám chục ngàn vào mắt, giai đoạn đầu cậu sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ việc buôn bán nhỏ mờ ám.]

Chỉ là sau này do số phận của nhân vật hy sinh nghèo rớt mồng tơi, nhưng việc có tiền ở giai đoạn đầu cũng được coi là đã tận hưởng rồi. Hệ thống không nói ra suy nghĩ này.

Nói về buôn bán nhỏ, Hạ Khê Nhung lấy ra quang não, mở giao diện thanh toán thành công năm mươi tệ của Kỷ Yến Thư hôm qua, nhìn đi nhìn lại, đôi mắt sáng lấp lánh.

Thực ra, so với việc nhận được một trăm nghìn tệ từ anh hai, cậu cảm thấy hạnh phúc hơn khi tự mình kiếm được năm mươi tệ đầu tiên.

Khi kiếm được nhiều hơn, cậu sẽ không cần dùng tiền của anh hai nữa, để anh hai tiết kiệm tiền sau này nuôi Tạ Khải Thu đi.

Hạ Khê Nhung cảm thấy mình dần dần trở thành hình ảnh của một nhân vật hy sinh hám tiền.

Khinh thường tiền sinh hoạt phí do anh hai đưa, coi đàn ông như công cụ kiếm tiền, tự hào về việc kiếm được tiền bằng cách không chính đáng...

Về phần khách hàng xui xẻo mua miếng dán cách ly của mình, không biết giờ ra sao rồi.

Đối phương có thể sẽ nghĩ tại sao mình có thể nóng vội mua những thứ đồ riêng tư không kiểm soát như vậy, rồi quay đầu vứt bỏ miếng dán cách ly.

Hoặc là, bị cậu quyến rũ đến mức mơ màng, ngửi miếng dán cách ly...

Ngửi sẽ có phản ứng gì? Hạ Khê Nhung không nghĩ ra được.

Hệ thống: [Bé Nhung, tính cách nhân vật của cậu là một gian thương lòng dạ hiểm độc, miễn là tiền đã vào tay, cậu sẽ không quan tâm đến đánh giá của khách hàng về sản phẩm của mình. Dù họ cảm thấy sản phẩm kém chất lượng, cậu cũng không cảm thấy có lỗi, để họ không có cửa khiếu nại.]

Hạ Khê Nhung ngẫm lại thấy cũng đúng, nên không nghĩ thêm nữa.

Chỉ có sáng thứ hai là có tiết, sau khi học xong, Hạ Khê Nhung trở về ký túc xá.

Phòng của cậu là phòng hai người.

Khu vực sinh hoạt của Hạ Khê Nhung, không bừa bộn và dơ bẩn giống như những sinh viên nam khác.

Bàn học và giường ngủ sạch sẽ, đầu giường chất đầy thú nhồi bông hình mèo nhỏ, để ngủ thoải mái hơn, tấm đệm lụa mềm mại được chồng lên vài lớp.

Bên cạnh đầu giường có một giá treo quần áo nhỏ, treo vài chiếc khăn mặt nhỏ, mỗi chiếc khăn có mục đích sử dụng riêng biệt, dùng để lau mặt, lau tay, lau người...

Đứng bên cạnh giường, có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.

Phong cách của bạn cùng phòng cậu rất đơn giản, đồ đạc trên giường màu đen tuyền, không có nhiều đồ dùng sinh hoạt, ít nhất cũng không lộn xộn và không có mùi lạ, không làm Hạ Khê Nhung khó chịu.

Người bạn cùng phòng khác tên là Bùi Hàn, giới tính beta nam, lúc này không có mặt trong ký túc xá.

Hạ Khê Nhung ngồi trước bàn học, mở một gói mì nhỏ, vừa ăn vừa xem video về thú cưng dễ thương.

Má cậu phồng lên ăn mì, đôi mắt xanh lục không rời màn hình.

Trong video, chú mèo được chủ nhân đặt trong bồn tắm có đầy bóng hình cỏ mèo, khiến Hạ Khê Nhung rất nghen tị.

Không biết đã qua bao lâu, hệ thống bắt đầu nói.

[Nhung Nhung, cậu có một nhiệm vụ mới.]

Hạ Khê Nhung: Hửm?

[Cậu, với tư cách là một kẻ xấu xa hám làm giàu, cảm thấy việc tự mình đi dụ dỗ đàn ông mua hàng trong thực tế rất vất vả, không kiếm được tiền dễ dàng và nhanh chóng như cậu mong muốn.

Cậu quyết định dựa vào mạng internet, câu khách qua mạng.]

Hạ Khê Nhung: "Mở cửa hàng online sao?"

Mở một cửa hàng online ba không* với khẩu hiệu "Tin tức tố tồn kho! Hãy giúp chúng tôi một tay".

*Ba không: không ngày sản xuất, không chứng nhận chất lượng, không rõ nguồn gốc.

Ảnh bìa là Hạ Khê Nhung giả vờ làm nông dân nghèo khó, một nông dân nhỏ nghèo khổ với sản phẩm ế hàng, rất dễ lừa gạt.

[Không phải, việc mở cửa hàng online đối với cậu quá vất vả.

Cậu sẽ trở thành một streamer, giả vờ là một omega ngây thơ dễ thương, trong phòng livestream ngọt ngào gọi anh trai chị gái, cho họ xem mặt xem đùi...

Vừa có người nâng đỡ, còn rất nhẹ nhàng.

Sau đó, khi lượng fan tích lũy đủ, — cậu sẽ hoàn toàn lộ ra gương mặt.

Muốn tiếp tục xem livestream? Muốn tiền donate không bị lãng phí? Muốn xem nội dung trả phí vào ban đêm? Vậy thì phải mua sản phẩm nhỏ từ tin tức tố của cậu trước!]