Quyển 1 - Chương 17

Đôi môi của Tạ Khải Thu mím chặt thành một đường thẳng, trán nổi đầy gân xanh.

Hạ Khê Nhung luôn chăm chú vào phòng livestream, không hề biết đến sự thay đổi tâm trạng của Tạ Khải Thu.

Người dùng Tố Tinh đang đứng đầu bảng tiếp tục gửi bình luận.

Tố Tinh: [Thực ra tôi không có thói quen xem livestream, tôi vô tình nhấp vào trang web này, lần đầu tiên thấy bìa phòng livestream của cậu...]

Tố Tinh: [Lần đầu tiên tôi thấy người có khuôn mặt nhỏ như vậy, làn da trắng như vậy.]

Tố Tinh im lặng một lúc, lại nói:

[Streamer có khóe mắt, đầu mũi, gò má, ngón tay đều màu hồng, tôi, tôi thích màu hồng, không nhịn được mà cứ nhìn mãi...]

Khán giả bị cậu ta thu hút sự chú ý.

[Cười chết, đại ca đứng đầu bảng có phải là hạt cơm nhỏ trên mặt Nhung Nhung không? Quan sát kỹ đến vậy sao, lần sau có phải sẽ nói chỗ khác trên người Nhung Nhung cũng có màu hồng...]

[Đại ca đầu bảng à, anh có biết mình đang nói gì không? Thích màu hồng ư? Tôi nghĩ anh thích là màu hồng trên người Nhung Nhung đấy.]

[Anh có thể trực tiếp khen Nhung Nhung đáng yêu không? Nói như vậy sẽ làm bé omega người ta sợ hãi...]

[Có thể nhìn ra Tố Tinh hẳn là một thanh niên thiếu bình tĩnh rồi, bé Nhung Nhung đừng sợ.]

[Tui cũng thấy bé cưng tròn tròn hồng hồng, thật đáng yêu, muốn ăn một miếng! !]

[Bé cưng Nhung Nhung, em là một bó sợi len màu hồng.]

Hạ Khê Nhung hiểu được một số bình luận đang khen ngợi mình.

Cậu vừa ngượng ngùng, vừa lén lút vui mừng.

Một khi cảm thấy vui vẻ và thoải mái, cậu mèo nhỏ sẽ không kiểm soát được mà nhào nặn.

Khi Hạ Khê Nhung là một bé mèo con, luôn phải uống rất nhiều sữa. Là bé mèo uống sữa giỏi nhất trong số anh chị em, thường xuyên uống đến mức miệng đầy sữa.

Bởi vì phải đạp đạp nhào nặn vào bụng mẹ mèo, sữa mới chảy ra.

Vì vậy, Hạ Khê Nhung cũng là bé mèo con giỏi nhào nặn nhất trong đám mèo con.

Khi lớn lên, cậu vẫn không thể bỏ được thói quen nhào nặn này.

Bây giờ Hạ Khê Nhung được khen ngợi, lại không nhịn được mà bắt đầu nhào nặn.

Nếu lúc này cậu ở nhà, nhào nặn vào gối ôm cũng không sao.

Dù nhào nặn giữa phố, người ta cũng chỉ nghĩ anh đang ngượng ngùng, bắt đầu lén lút cào đất bằng ngón chân, có thể cào ra cả một lâu đài.

Nhưng cậu đang ở ký túc xá, bên cạnh chân là Tạ Khải Thu.

Hạ Khê Nhung quên mất chuyện này, chân dưới gầm bàn mò mẫm, đạp phải một thứ gì đó ấm áp, rồi bắt đầu đạp lên.

Thật thoải mái.

Hạ Khê Nhung nheo mắt, tiếp tục nói chuyện với khán giả.

"Em cũng thích màu hồng nè, hôm kia em thấy một con chim nhỏ màu hồng bên đường, biết thế chụp lại cho mọi người xem rồi."

"Em có một bộ đồ ngủ màu hồng, lần sau sẽ mặc cho mọi người xem."

Cậu không hề biết, mình đang đạp lên vai của Tạ Khải i Thu.

Đôi chân omega nhỏ xinh trắng nõn nà, đạp đạp cọ xát trên vai Tạ Khải Thu, làm áo của thanh niên nhăn nhúm.

Đầu ngón chân mảnh khảnh, vài lần suýt chạm vào môi Tạ Khải Thu.

Tạ Khải Thu cứng đờ, chau mày rất chặt.

Hạ Khê Nhung nói chuyện vui vẻ với người khác.

Còn cậu ta, chỉ có thể ẩn mình dưới gầm bàn tối tăm chật hẹp, bị Hạ Khê Nhung lạnh nhạt, bị Hạ Khê Nhung đạp qua đạp lại.

... Như một tấm thảm chân.

Hạ Khê Nhung không biết nghĩ gì, khẽ cười: "Nói nhỏ cho mọi người biết, trên người em có một chỗ hoàn toàn là màu hồng luôn đấy!"

Cậu đang nói về miếng đệm thịt mèo của mình.

Cậu được khen ngợi đến mức tự phụ quên mình, quên mất mình đang ở hình người.

"..."

Tạ Khải Thu gần như sụp đổ.

Chỗ nào hoàn toàn là màu hồng?

Tại sao Hạ Khê Nhung lại nói những điều này trên livestream? Bộ không biết là những điều này không thể nói ra sao? Chỉ vì khán giả tặng tiền à?

Nói đến chỗ nào, đầu gối hay cánh tay, hồng đến mức nào chứ?

Yết hầu Tạ Khải Thu căng cứng, ánh mắt đỏ rực.

Và rồi.

Hạ Khê Nhung bất ngờ cảm nhận được cái gì đó đang liếʍ lên chân mình.

Hạ Khê Nhung nhớ lại Tạ Khải Thu vẫn đang ở dưới bàn.

Cậu tưởng rằng Tạ Khải Thu đang dùng khăn giấy ướt để lau chân cho mình, trong lòng nghĩ rằng sau khi xoa bóp còn có dịch vụ lau sạch nữa, Tạ Khải Thu đúng thật là người tốt.

Cho đến khi cậu cúi đầu, liếc nhìn động tác của người bên dưới.

Tạ Khải Thu đang cúi đầu thấp, môi mỏng mấp máy, lộ ra đầu lưỡi giống như lưỡi rắn, dính nhớp và nặng nề, chạm vào phần chân đầy đặn của cậu.

Ánh mắt u ám gặp phải ánh mắt của Hạ Khê Nhung.

"Á á á" Sắc mặt Hạ Khê Nhung tái nhợt, kêu lên một tiếng.

Cả người cậu kéo theo ghế, hoảng loạn lùi về phía sau.

Nhưng vì chân bị Tạ Khải Thu nắm chặt, căn bản không thể lùi lại, chỉ có thể như con mồi nhỏ bị thú dữ bắt một chân, vùng vẫy đáng thương vô cùng.

Sau một hồi lâu, Tạ Khải Thu cuối cùng cũng buông lỏng chân Hạ Khê Nhung ra.

Hạ Khê Nhung tránh xa dưới bàn, tinh thần vẫn chưa ổn định, khóe mắt cậu đỏ hoe.

Trước đây cậu không phải chưa từng bị liếʍ.