Chương 14: Bị ca ca ôm, vừa thao vừa đút cơm (H)

Cho nên Vương Biên Ánh lần đầu tiên rất kiên quyết cự tuyệt Vương Chiêm Khải: “Tôi không cần.”

Sau một lúc dừng lại, Vương Chiêm Khải ngẩng đầu, ánh mắt chợt lạnh, Vương Biên Ánh trơ mắt nhìn giá trị hạnh phúc trên đầu hắn giảm xuống còn sáu bảy chục, mím môi, không có nói thêm lời nào.

Căn phòng đột nhiên yên lặng, chỉ còn lại tiếng chim hót ngoài cửa sổ, cùng tiếng giọt nước.

Đưa tay nhéo nhéo vành tai Vương Biên Ánh, Vương Chiêm Khải thoạt nhìn tựa hồ rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại cuồn cuộn giống như dung nham núi lửa.

“Em đã đáp ứng anh.”

“Tôi không có……”

“Em đã đáp ứng anh.”

“……”

Trước sự cố chấp của Vương Chiêm Khải, Vương Biên Ánh không nói nữa mà quay mặt đi, trầm mặc nhìn mặt đất.

“Kẻ lừa gạt.”

Vương Biên Ánh không hiểu tại sao đối phương lại ngoan cố như vậy, thật giống như cậu xác thật đã từng đáp ứng, chỉ biết tâm tình đối phương rất tệ.

Cứ thế mới rửa sạch được một nửa, Vương Chiêm Khải bỗng nhiên đứng dậy, đem Vương Biên Ánh bế lên, mang ra ngoài.

Bởi vì cả người trần trụi, Vương Biên Ánh tức khắc có chút hoảng sợ, tuy rằng Vương Chiêm Khải không thích có người qua lại, nhưng ngày thường cũng sẽ có người giúp việc tới quét tước cùng nấu cơm.

Trong không phản phất mùi thức ăn, tuy rằng rất đói bụng, nhưng Vương Biên Ánh vẫn là nhịn xuống che dấu: “Thả tôi xuống dưới, tôi muốn mặc quần áo……”

Hai người đều không mặc quần áo, lại còn ở tư thế này xuất hiện, người khác dù có mù cũng nhìn ra được bất ổn, càng không nói đến những dấu vết trên người Vương Biên Ánh.

Thay vì thả cậu xuống, Vương Chiêm Khải chỉ là hôn gương mặt cậu: “Biên ánh đói bụng rồi đi, ăn trước đã.”

Mặc dù rất không vui, hơn nữa bởi vì không mặc quần áo nên cả người đều phát run, nhưng Vương Biên Ánh xác thật cũng đang đói bụng, chỉ có thể giãy giụa muốn xuống đất.

Ôm Vương Biên Ánh ngồi vào ghế, đem người ôm vào trong lòng ngực, Vương Chiêm Khải đem đồ ăn dọn lên trước mặt, ý bảo tiểu gia hỏa: “Nhanh ăn đi.”

Bởi vì bị Vương Chiêm Khải ấn ở trong lòng ngực, Vương Biên Ánh chỉ có thể ngồi trên đùi đối phương, vốn dĩ sức lực cậu không mạnh bằng đối phương, buổi sáng còn bị thao, tự nhiên sức lực càng kém hơn.

Không biết Vương Chiêm Khải muốn làm cái quỷ gì, Vương Biên Ánh chỉ có thể cầm thìa lên, chuẩn bị uống chút cháo.

Cho đến khi tay cậu đột nhiên run lên một chút, Vương Chiêm Khải cư nhiên dưới tình huống như vậy, đem không biết côn ŧᏂịŧ đã cương cứng từ bao giờ nhét vào hậu huyệt cậu: “Ngô không, không!”

Cái muỗng lập tức rớt trở về trong chén, Vương Biên Ánh muốn giãy giụa, lại thắng không nổi Vương Chiêm Khải ấn eo, khiến cậu từng chút từng chút nuốt toàn bộ côn ŧᏂịŧ.

Hai tay đặt lên bàn lập tức run run,thanh âm Vương Biên Ánh mang theo tiếng khóc nức nở: “Biếи ŧɦái……”

“Ân,” gặm cắn vành tai Vương Biên Ánh, Vương Chiêm Khải cũng không phản bác, “Ăn cơm, đừng để đói lả.”

Hắn nhẹ nhàng nói, nhưng đi vào huyệt, côn ŧᏂịŧ lại bắt đầu di chuyển thử thăm dò, Vương Biên Ánh có chút hoảng loạn muốn né tránh, lại bị thúc tới nơi mẫn cảm, nháy mắt kêu sợ hãi.

Vương Chiêm Khải cầm bát cháo trong tay, múc cháo mang theo mùi hương thơm phức, Vương Biên Ánh cuối vốn đã tiêu hao rất nhiều sức lực, cuối cũng mở miệng, ngậm lấy thìa cháo.

“Ngô……” Đem miếng cháo nuốt xuống, bởi vì đang ngồi, thân thể lại không được rửa sạch, chất lỏng rất nhanh liền chảy xuống chân, thậm chí chảy tới mặt đất, “Không muốn, không muốn thao…… Tôi muốn, tôi muốn ăn cơm ô……”

“Ca ca không phải đang ở đút cho Biên Ánh sao?”

“Tôi không cần anh đút…… Không cần ô ô ô……”

“Ngoan bảo bối mở miệng.”

“Không ngô ngô……”

Vương Biên Ánh có chút thống khổ muốn nghiêng đầu né tránh cháo do Vương Chiêm Khải đút bằng miệng, hậu huyệt lại bị va chạm một cách kịch liệt, theo bản năng liền mở miệng.

Cháo ấm áp không ngừng cho vào miệng, đầu lưỡi còn bị ngậm lấy khi dễ một phen, vành mắt Vương Biên Ánh vành chút đỏ lên, thân mình lúc lắc thiếu chút nữa trượt xuống.

Địa phương nối liền giữa hai người trơn trượt đến mức khó có thể ngồi yên, thắt lưng lại bị gắt gao chế trụ, kết quả lại phải bị túm trở về, đem côn ŧᏂịŧ nuốt càng sâu.

Bên tai dần dần truyền đến tiếng nước va chạm rõ ràng của thân thể, Vương Biên Ánh che miệng lại, bị thúc đến nỗi nước miếng theo khe hở ngón tay chảy ra.

“Biên ánh cứ rên đi, ca ca đang nghe đây.”

Tay bị kéo ra, Vương Biên Ánh gắt gao kiên trì nhịn trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhịn không được phát ra âm thanh rêи ɾỉ: “Chiêm khải ca ca…… Buông tha Biên Ánh đi…… Buông tha ô……”

“Đừng cự tuyệt ca ca, bằng không lại thao một lần nữa.”

“Ô anh…… Anh thật tệ……”

“Được.”

Đứt quãng uống hai chén cháo, đợi sau khi Vương Biên Ánh ăn no, Vương Chiêm Khải lại muốn chơi xấu, sờ sờ vành tai tiểu dính bao: “Biên ánh, ca ca cũng đói bụng rồi, đút cho ca ca ăn một chút gì đi.”

“Anh đặt……” Tựa hồ lo lắng về những gì Vương Chiêm Khải nói vừa rồi, Vương Biên Ánh dừng lại, “Anh dừng một chút…… Tôi, tôi liền đút cho anh……”

“Được nha.”

Tuy rằng có chút không tin Vương Chiêm Khải có thể hảo tâm như thế, nhưng xác thật là đã dừng lại, chính là vẫn không chịu rút ra.

Cầm đôi đũa có hơi run rẩy gắp món ăn mà Vương Chiêm Khải chỉ định, Vương Biên Ánh nghiêng đầu, đút tới bên miệng đối phương.

Không ngờ vào lúc này, Vương Chiêm Khải lại bắt đầu di chuyển côn ŧᏂịŧ, đột nhiên bị thúc vào, Vương Biên Ánh giật mình, đồ ăn toàn bộ đều rơi lên trên người, cả người đều có chút hỏng mất: “Anh cố ý…… Anh quá xấu xa……”

Đồ ăn rơi trên ngực bị Vương Chiêm Khải liếʍ láp ăn vào trong miệng, ngực có chút phát ngứa, Vương Biên Ánh thậm chí cảm thấy đầṳ ѵú mình sắp phải trở thành đồ ăn sắp bị đối phương ăn vào trong bụng, duỗi tay muốn đẩy ra.

Sau khi liếʍ láp hết thức ăn trên người Vương Biên Ánh, Vương Chiêm Khải ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt mờ mịt của Vương Biên Ánh: “Anh còn muốn ăn nữa.”

Cuối cùng cũng biết gia hỏa này đang muốn làm cái gì, trong mắt Vương Biên hàm chứa nước mắt, lắc đầu dữ dội: “Không…… Không đút nữa!”

Chẳng qua cậu vừa dứt lời, liền cảm giác được chỗ mẫn cảm bị cọ xát, kɧoáı ©ảʍ giống như điện giật cuồn cuộn không ngừng thậm chí không cho cậu chút thời gian nghỉ ngơi nào.

Đầṳ ѵú cho dù không có đồ ăn, vẫn bị khi dễ, rất nhanh liền sưng lên, làm người vừa đau vừa sướиɠ.

Cảm giác như mình sắp bị thao đến chết, bên trong hậu huyệt không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, Vương Biên Ánh khóc đến thê thảm, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp: “Tôi đút…… Tôi đút a……”

Cậu cảm thấy Vương Chiêm Khải thật sự quá xấu xa, một câu không nói, chính là một hai buộc cậu phải thỏa hiệp, còn rất nhiều lần, đã nói là cô đơn đến già vậy học từ đâu!!

Một lần nữa run rảy gắp đồ ăn đến bên miệng Vương Chiêm Khải, nhưng đối phương không chịu há miệng, mà chỉ có sở thích đặc biệt với đầṳ ѵú của cậu, dường như có thể từ bên trong hút ra sữa.

Biết Vương Chiêm Khải muốn gì, nhưng Vương Biên Ánh lại hoàn toàn không muốn, rõ ràng ngày thường đối phương vẫn có thói ở sạch, không hiểu sao đột nhiên lại…… Lại có thể nghĩ ra nhiều chiêu trò để bắt nạt cậu.

“Anh, anh ăn……” Trên mặt đều là nước mắt, giọng điệu của Vương Biên Ánh có chút sốt ruột, đã bị thao còn muốn cậu đút cơm cũng quá quá đáng đi:, “Anh không ăn…… Tôi sẽ không đút nữa!”