Chương 15: Ký chủ bị thao thảm (H)

Khẽ cười một tiếng, Vương Chiêm Khải cuối cùng vẫn là buông lỏng đầṳ ѵú bị khi dễ thảm của Vương Biên Ánh, ăn luôn đũa thức ăn.

Sau đó, Vương Chiêm Khải bỗng nhiên đem người ôm lên, côn ŧᏂịŧ theo động tác của hắn di chuyển ra khỏi hậu huyệt mềm mại, trong thân thể vẫn còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lần trước chưa rửa sạch, thiếu chút nữa toàn bộ trào ra ngoài.

Theo bản năng kẹp chặt hậu huyệt, Vương Biên Ánh sợ để lại dấu vết trên mặt đất, sợ rằng tên biếи ŧɦái Vương Chiêm Khải sẽ không xử lý, đến lúc đó vạn nhất bị người khác thấy được……

Côn ŧᏂịŧ cương cứng theo tư thế một lần nữa thúc vào hậu huyệt, ngẫu nhiên theo mông trượt ra ngoài, lại lần nữa đem trở về.

Cả người trơn trượt, Vương Biên Ánh sợ mình sẽ ngã xuống, chỉ có thể gắt gao ôm cổ Vương Chiêm Khải, hai người dính chặt vào nhau, có thể nghe rõ tiếng tim đập.

Áp Vương Biên Ánh vào tường phòng ngủ, Vương Chiêm Khải gặm cắn cổ cậu, đặt tay lên mông cậu, thích thú xoa bóp.

Mông bị niết phát đau, huyệt khẩu cũng bị căng ra, Vương Biên Ánh cau mày, cảm giác tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong thân thể cũng chậm rãi chảy ra.

“Đừng, đừng nhéo……”

Nghiêng đầu muốn né tránh gặm cắn của Vương Chiêm Khải, nhưng lại càng bị đẩy sát vào tường, mông ngồi ở trên đùi đối phương, nháy mắt ướt một mảnh.

Chặn kín miệng của Vương Biên Ánh lại hôn lên, giọng nói của Vương Chiêm Khải mang theo âm thanh trầm thấp thở dốc: “Biên ánh rất da^ʍ, đều nước chảy.”

“Mới không phải!” Bị nói xấu hổ đến cả người run run, Vương Biên Ánh lắc đầu, “Tôi mới không da^ʍ…… Là anh để lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong……”

Hiện tại lại còn muốn trả đũa!

Sờ sờ bụng nhỏ của Vương Biên Ánh, Vương Chiêm Khải cảm thấy tiểu dính bao thật là đáng yêu không chịu được: “Ca ca không đưa tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào, Biên Ánh làm sao mà có bảo bảo được?”

“Tôi là nam!”

“Nam thì không có bảo bảo được sao? Nhưng lại chảy ra mất rồi, ca ca lại rót vào một ít, biên ánh ngoan ngoãn đựng nó được không?”

“Không ngô ——”

Cơ hồ nháy mắt bị treo trên không, chân bị Vương Chiêm Khải đè lên, Vương Biên Ánh hít ngược một hơi khí lạnh, hậu huyệt bởi vì chấn kinh, chảy ra rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, trên mặt đất cũng có thêm một bãi.

Sau đó tiểu huyệt dường như không tự chủ lại lần nữa bị ngăn chặn, bởi vì trọng lực toàn bộ đè ở trên người Vương Chiêm Khải, côn ŧᏂịŧ tiến vào một địa phương đáng sợ.

“A a a ——”

Hoàn toàn không thể thích ứng, cả người đã bị ấn trên tường hung hăng thao lộng, Vương Biên Ánh ngửa đầu, nước mắt cơ hồ chảy như mưa: “Không cần…… Không cần…… Nhẹ…… Ca ô……”

Hoàn toàn có thể nói là đã nói năng lộn xộn, ngón tay hoảng loạn chế trụ bả vai Vương Chiêm Khải, gãi đến ra vết máu, Vương Biên Ánh há miệng, phát ra âm thanh kịch liệt thở dốc cùng rêи ɾỉ.

“Nó sẽ bị thao hỏng mất……”

Cuối cùng hung tợn cắn bả vai Vương Chiêm Khải bả, nước mắt lạch cạch lạch rớt xuống, đùi Vương Biên Ánh run rẩy không được, huyệt khẩu nhớp nháp lại một ngụm một ngụm nuốt côn ŧᏂịŧ, thành thật thì nói là dâʍ đãиɠ.

Bị thao đến nỗi côn ŧᏂịŧ lại một lần nữa cương cứng, cọ tới cọ lui trên người Vương Chiêm Khải, đằng trước chậm rãi chảy ra chất lỏng trong suốt, cảm xúc Vương Biên Ánh chút hỏng mất, bởi vì đêm qua cậu khi cậu không biết gì, cậu đã bắn không ngừng mười lần.

Hoàn toàn không còn gì có thể bắn, cả người tê rần không thôi, thậm chí chỉ có thể chậm rãi chảy ra thứ cơ hồ không thể gọi là tϊиɧ ɖϊ©h͙, Vương Biên Ánh một bên khóc một bên giãy giụa, muốn trốn thoát, lại không có cách nào thoát ra.

Chân cậu thậm chí còn không thể chạm đất, cả người nhũn ra, chỉ có thể bị Vương Chiêm Khải thao đến sắp hỏng, giống một đóa hoa hoàn toàn nở rộ.

Không biết mình bị thao bao lâu, cơ hồ giống như con sói đói chưa bao giờ được ăn thịt, Vương Biên Ánh đã ngủ, lúc tỉnh lại thân mình vẫn bị xóc nảy, trước mắt hoảng hốt, mùi cháo quyện trong không khí.

Cơm trưa…… Bữa tối…… Bữa sáng……

Phòng khách…… Phòng ngủ…… Nhà ăn…… Hành lang……

Cuối cùng cơ hồ có thể nói là gào khóc, Vương Biên Ánh lần đầu tiên khiếu nại đường dây nóng hệ thống, lên án Vương Chiêm Khải tai sao lại phản khoa học như vậy!

Người bình thường như vậy chắc chắn bị cảnh báo thận hư, uống thuốc bổ thận thì cũng không dám làm đến nỗi như vậy!

Hệ thống lãnh đạm cũng không hiểu hắn, vô cùng khách quan đáp lại.

【Hệ thống này được tạo ra đặc biệt cho các mục tiêu nhiệm vụ, chỉ cần hắn hạnh phúc, mọi thứ đều là khoa học. 】

Cho nên chẳng sợ không ăn không uống thao cái bảy bảy bốn mươi chín ngày, cũng không phải là không thể.

“……”

Tại sao!

Vương Biên Ánh không rõ, mục tiêu nhiệm vụ này rốt cuộc phải có bối cảnh lớn như thế nào!!!

Cuối cùng Vương Biên Ánh tuyệt vọng hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, từ chính lễ vật trên đảo làm lễ thành niên, bị huấn luyện trong hai tháng.

Ăn cơm bị thao, tắm rửa bị thao, trên giường, trên ban công, trên bàn sách, trong phòng khách, hoa viên hành lang, bờ biển, Vương Chiêm Khải dùng thời gian hai tháng nói cho Vương Biên Ánh, cái gì gọi là thận làm bằng sắt.

Càng đáng sợ hơn là, Vương Biên Ánh cảm giác bản thân mình cũng thay đổi một cách vô tri vô giác, yêu cái loại kɧoáı ©ảʍ đáng sợ này, trên người cậu bị nghiên cứu phát minh ra nhiều chỗ mẫn cảm, chỉ cần bị nhẹ nhàng chạm vào một chút, hậu huyệt liền sẽ bắt đầu chảy dịch tràng, khát vọng bị người hung hăng thao lộng.

Vào buổi tối, Vương Biên Ánh ngồi ở trên người Vương Chiêm Khải cảm nhận gió biển từ từ thổi vào, trên trán thấm đẫm mồ hôi.

“Không, mệt……”

Hai tay đặt trên cơ ngực dẻo dai của Vương Chiêm Khải, trong thanh âm Vương Biên mang theo tiếng khóc nức nở, khi bị đưa đến bãi biển hoang vắng này, trong lòng cậu đã có dự cảm không lành.

Quả nhiên sau đó bị lột sạch quần áo, hiện tại Vương Chiêm Khải còn lệnh cưỡng chế để cậu tự động, nếu không cắm đủ tiểu huyệt một trăm lần, hôm nay sẽ không rời khỏi nơi này.

Lúc 8 giờ sẽ có một chuyến du thuyền, hiện tại là 7 giờ, còn có một tiếng, trước đó, Vương Biên Ánh kỳ thật sớm đã bị thao không ngừng hai giờ.

Chẳng qua có thể là vì tâm huyết dâng trào, Vương Chiêm Khải bỗng nhiên thay đổi tư thế, bức bách cậu dùng thân hình mềm nhũn, dùng côn ŧᏂịŧ của ca ca, thao tiểu huyệt của chính mình.

Mới động năm lần, Vương Biên Ánh đã hoàn toàn nằm liệt trên người Vương Chiêm Khải, nức nở khóc thảm thiết: “Chân mỏi quá…… Ca ca…… Biên Ánh không có sức lực……”

Thoạt nhìn xác thật không có sức.

Chẳng qua Vương Chiêm Khải vẫn ý chí sắt đá như vậy, chỉ nói: “Còn có 95 cái, hay là Biên Ánh muốn bị người khác nhìn thấy, không thể không ăn côn ŧᏂịŧ của ca ca?”

Cắn môi dưới, Vương Biên Ánh nhìn Vương Chiêm Khải ngậm máu phun người, cuối cùng vẫn thỏa hiệp một lần nữa chống đỡ thân thể, chậm rì rì đem côn ŧᏂịŧ từ từ thả ra, sau đó lại thoát lực bỗng nhiên nuốt vào.

Cậu biết vô luận mình giải thích như thế nào, Vương Chiêm Khải đều sẽ dùng các loại lời cợt nhả làm cậu không chỗ dung thân.

Cuối cùng sau khi thực hiện được hơn 80 lần, Vương Biên Ánh cơ hồ một thân mồ hôi hột, tay chống vào cơ thể Vương Chiêm Khải đều sẽ trượt xuống, nơi xa còn truyền đến âm thanh của con thuyền đang lại gần.

Tiếng còi báo hiệu con thuyền sắp cập bến, động tác của Vương Biên Ánh nháy mắt cứng đờ, trên mặt đầy vẻ không dám tin tưởng.

“Con thuyền đã sẵn sàng cập bến.”

Nghe Vương Chiêm Khải giải thích, Vương Biên Ánh theo bản năng liền muốn tránh thoát, lại bị đè lại eo : “Ngô…… Đừng…… Sẽ, sẽ bị nhìn thấy…… Đừng……”

“Bị nhìn thấy cái gì? Tiểu huyệt Biên Ánh quá da^ʍ, không chịu buông tha côn ŧᏂịŧ lớn của ca ca, cần thiết thời khắc nuốt vào nếu không sẽ phát ngứa?”

Bờ mông căng tròn bị bóp sưng đỏ, âm thanh lộp bộp bên tai làm Vương Biên Ánh nhịn không được cả người nóng ran, cảm giác khẩn trương sợ hãi bị phát hiện ngược lại làm thân thể càng thêm mẫn cảm.

Không thể bị phát hiện……

Vừa nghĩ tới hâu quả của việc bị phát hiện, Vương Biên Ánh liền cảm giác tim đập có chút kịch liệt, giống như nghe thấy tiếng người khác, rất nhiều người vô cùng náo nhiệt từ trên thuyền bước xuống, nhìn đến cảnh tượng của hai anh em bọn họ, em trai dâʍ đãиɠ không biết xấu hổ dùng tao huyệt câu dẫn đem côn ŧᏂịŧ của ca ca đút vào……

“Ah không a a ——”

Đây là lời mà Vương Chiêm Khải trước đây thường bên tai cậu cợt nhả, Vương Biên Ánh vẫn luôn rất kháng cự, hiện giờ lại chỉ là bởi vì tưởng tượng đến cảnh tượng kia, liền sinh sôi dùng hậu huyệt cao trào.

“Ô……”

Sau đó lại bị bắn một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙, Vương Biên Ánh thoát lực ghé vào trên người Vương Chiêm Khải trên, ngực phập phồng, đầṳ ѵú bị cắn sưng đỏ vô cùng bắt mắt.

Cuối cùng lại bị ấn xuống dưới thân, sau khi phản ứng lại Vương Biên Ánh lập tức giãy giụa: “Từ bỏ! Sẽ bị nhìn thấy!”

“Sẽ không”, sau đó Vương Chiêm Khải liền hảo tâm giải thích, “Anh nói con thuyền sẽ đến, nhưng không có nói sẽ đến bên này.”

Nháy mắt ý thức được mình bị lừa, Vương Biên Ánh bị chọc tức chết, chân đá vào người Vương Chiêm Khải : “Kẻ lừa đảo!!”