Chương 16: Anh trai là đại biếи ŧɦái

Khi nghe được tin trường học sắp khai giảng, Vương Biên Ánh bỗng nhiên mở to mắt, trường đại học mà cậu đăng kí là trường cũ của Vương Chiêm Khải, cho nên vừa vặn ở gần đó đối phương cũng có có sẵn phòng ở.

Biết được tin này, Vương Biên Ánh cơ hồ có thể nói là mừng rỡ như điên, sau đó bỗng nhiên sửng sốt, nháy mắt vỡ ra.

Bất quá, chung quy cậu không thể thoát khỏi lòng bàn tay Vương Chiêm Khải!!!

Sau hai tháng dạy dỗ kinh hoàng, Vương Biên Ánh cảm nhận được nỗi sợ hãi thật sâu, cậu không thể ngồi chờ chết, bằng không không chừng Vương Chiêm Khải sẽ còn làm điều gì đó khủng khϊếp hơn——

“Biên Ánh ngoan, nếu để anh phát hiện em lén lút hẹn hò với người khác, anh sẽ đem em đến vị trí nổi bật nhất của trường học, thao”.

Sau nhiều năm ở chung, Vương Biên Ánh biết Vương Chiêm Khải nói những lời này là nghiêm túc, cho nên cậu bị dọa sợ ngay tại chỗ.

Chủ yếu là trong đây có gì đó hiểu lầm !!

Vì vậy, Vương Biên Ánh dứt khoát quyết định, nhất định phải chạy trốn!!!

Khả năng là mèo mù vớ phải chuột chết, hoặc là ngày thường cậu quá ngoan, thật sự đã tìm được cơ hội, bí mật bỏ chạy ra ngoài.

Khi đó bởi vì nhà trường sắp khai giảng cho nên Vương Chiêm Khải đã đem cậu đến một căn hộ gần trường, Vương Biên Ánh mỗi ngày giả vờ ngoan ngoãn, cuối cùng vào một hôm có người tới sửa thứ gì đó đã cao chạy xa bay.

Chẳng qua cậu không biết chính là, đến sửa đồ chính là trợ lý của Vương Chiêm Khải, trong nhà cũng không có gì phải sửa, khi phát hiện Vương Biên Ánh chạy trốn, trợ lý cũng không hề khẩn trương, còn gọi điện thoại: “Tổng tài, người chạy.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Vương Chiêm Khải nhìn sắc trời bên ngoài, mỉm cười đầy ý tứ, hắn cố ý để Vương Biên Ánh chạy, không chạy thì không được rồi, nói cách khác……

Vậy thì không có lý do gì để trừng phát tiểu gia hỏa hư.

Chuồn ra ngoài, Vương Biên Ánh nháy mắt cảm giác sởn tóc gáy, lại không biết tại sao.

Nhìn trời mưa, Vương Biên Ánh trầm mặc một lát, quyết định trước hết tìm một chỗ tránh mưa.

Vốn dĩ lần này trốn chạy, Vương Biên Ánh còn tưởng rằng mình rất nhanh sẽ bị bắt trở về, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng đến nỗi không giám đến trường.

Nhưng muốn thoát khỏi thế giới này phải đợi cho tất cả nhiệm vụ kết thúc việc này mất rất nhiều thời gian, cho nên Vương Biên Ánh thường xuyên mắc chứng ám ảnh cưỡng chế như này.

Ví dụ, đi học làm một giáo bá, tìm một công việc tốt, tận tâm sống vậy cả đời.

Chỉ vì Vương Chiêm Khải, Vương Biên Ánh hiện tại thậm chí không giám đi học, di động thẻ ngân hàng không dám dùng, chỉ có thể cay đắng trốn ở bên ngoài.

Trong lúc nhất thời Vương Biên Ánh có chút hoài nghi nhân sinh, nếu vạn nhất Vương Chiêm Khải thật ra không hề tìm cậu? Cậu sao lại phải trốn đông trốn tây như vậy

Hơn nữa trước đây cũng là ăn ngon uống tốt, cuộc sống giàu sang, hiện tại giống như người lưu lạc tương đối khổ sở, Vương Biên Ánh lâm vào tình trạng rối ren.

Cho nên nói Vương Chiêm Khải vì cái gì muốn tìm cậu a!!!

Chẳng qua cậu không nghĩ tới chính là, Vương Chiêm Khải không tìm cậu, nhưng người cha tệ bạc lại tình cờ nhìn thấy cậu: “Biên Ánh? Sao con lại ở đây? Anh trai đâu?”

Sắc mặt thoạt nhìn có chút không tốt, hiển nhiên cho rằng Vương Chiêm Khải đuổi cậu ra khỏi nhà.

Vội vàng hoảng loạn đứng lên, Vương Biên Ánh giải thích: “Con và anh trai cãi nhau, con bỏ nhà ra đi……”

Cho nên ngàn vạn đừng gọi anh ta tới đây!!

“Bỏ nhà ra đi?”

Nhìn thấy gương mặt trắng nõn của Vương Biên Ánh đã nhem nhuốc, nghiêm túc nói với người lớn bốn từ “bỏ nhà ra đi”, vẻ mặt nghiêm túc của Vương Chung Duyên hiếm khi buông lỏng: “Nó bắt nạt con?”

“Không có……” Lắc lắc đầu, Vương Biên Ánh nhất thời không tìm được lý do, “Chính là, chính là cãi nhau.”

“Được rồi, nếu không muốn trở về, tạm thời cứ đi theo cha, vừa vặn gàn đây em trai cũng nháo tìm con.”

Mắt cậu sáng lên ngay lập tức, Vương Biên Ánh lập tức gật gật đầu: “Được!! Con cũng nhớ nó!!”

Em trai năm nay hình như mười hai tuổi, Vương Biên Ánh nhớ rõ trước kia nhóc con kia bụ bẫm chơi rất vui ve, chỉ là mẹ của nguyên chủ trong lòng muốn đưa đứa nhỏ trở thành người thừa kế cho nên không muốn cậu, kẻ khờ khạo này, chơi với em trai mình.

Sau khi đi theo vương Chung Duyên trở về, Vương Biên Ánh liền không cần lo lắng vấn đề ăn uống, cả người đều vui vẻ.

Tại sao cậu không nghĩ tới chuyện đến nhờ cậy cha mẹ nhỉ!

Chỉ là sau khi Vương Biên Ánh nhìn thấy em trai mình, thiên ngôn vạn ngữ chỉ còn lại có: “A ha?”

Tại sao tiểu mập mạp lại trở thành đại than?!

“Ca ca!” Nhìn thấy Vương Biên Ánh, đại than còn rất vui vẻ, “Anh tới gặp em sao!”

“Em tại sao trơ lên đen như thế……”

“Nghỉ hè em tham gia trại hè, bị phơi đen ha ha ha!”

Nhìn đại than cười rộ lên lộ ra hàm răng phi thường bắt mắt, Vương Biên Ánh nói: “Khá tốt.”

Vốn dĩ Vương Biên Ánh cảm thấy, có cha mẹ ở cạnh, Vương Chiêm Khải to gan lớn mật đến đâu cũng phải dè dặt, nhưng đến một ngày khi cậu xuống lầu liền nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, lập tức xoay người chuẩn bị trốn chạy.

“Biên Ánh.”

Chỉ cần một tiếng khiến cho Vương Biên Ánh lập tức dừng lại, quay đầu cười khổ: “Ca……”

Chờ đến khi Vương Chiêm Khải đứng dậy và đi về chỗ cậu, Vương Biên Ánh lập tức luống cuống, lùi lại và ngồi bệt xuống đất.

Dường như trong nhà không có ai, Vương Chiêm Khải duỗi tay kéo cậu lên, không nói lời nào liền hôn cậu.

“Ngô……”

Cảm giác được bàn tay của Vương Chiêm Khải lương quần ngủ cậu đi vào, Vương Biên Ánh lập tức muốn nổ tưng, muốn né tránh nhưng hậu huyệt vẫn yếu ớt đem ngón tay nuốt vào.

“Không, không được!”

Bọn họ đứng ở chỗ này, ai trở về đều có thể nhìn thấy, hôm nay là cuối tuần, thời gian căn bản không cố định.

Cổ bị hung tợn cắn một ngụm, Vương Biên Ánh nháy mắt đau đến mức muốn đẩy Vương Chiêm Khải ra, nhưng lại không chút nhúc nhích, thậm chí còn có cảm giác muốn cởi cúc áo của cậu: “Không được!! Cha mẹ sẽ nhìn thấy……”

“Biên Ánh lại đây, không phải là muốn ba mẹ nhìn thấy hay sao?”

“Mới không phải!”

“Không sao,” nhìn vết thương đang rỉ máu trên cổ Vương Biên Ánh Vương Chiêm Khải lại ôn nhu liếʍ láp, “Nhìn thấy cũng không sao, về sau em chạy đến nơi nào, anh liền ở nơi đó thao em, được không?”

Anh mẹ nó là biếи ŧɦái sao?!!

Nhìn thấy quần á ắp bị cởi ra, Vương Biên Ánh ngẩng đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa đối diện: “Không được a…… A!”

Có thể là cảm thấy cậu vẫn luôn lôi kéo quần áo không chịu cởi ra, Vương Chiêm Khải có chút không kiên nhẫn, đơn giản trực tiếp cầm quần áo vén lên, bám vào người cắn một ngụm, đầṳ ѵú Vương Biên Ánh bởi vì khẩn trương mà đứng lên.

Đè lại tay Vương Chiêm Khải, ý thức liền mềm nhũn, cuối tuần lẽ ra mẹ của cậu đều phải ở nhà, nhưng lần này lại không biết đi đâu.

Nhưng rất nhanh Vương Biên Ánh liền người mẹ tệ bạc của mình đã đi đâu, hẳn là đi ra ngoài mua đồ, đang ở ngoài chỉ bảo người đặt đồ ở cửa.

Sau khi nghe được động tĩnh, Vương Biên Ánh gần như sợ chết khϊếp, cậu cảm thấy Vương Chiêm Khải giống như một tên đại biếи ŧɦái, lúc này vẫn có thể bình tĩnh dùng ngón tay thao lộng cậu.

“Đừng!! Mẹ đã trở lại……”

Không biết tại sao Vương Chiêm Khải có thể bình tĩnh như vậy, nghe thấy tiếng bước chân đi về phía bên này, Vương Biên Ánh cả người đều như bùng nổ: “Sẽ bị nhìn thấy!!”

Khoảnh khắc cửa mở ra, Vương Biên Ánh liền nhìn thấy biểu tình sợ ngây người của mẹ, lông mi bắt đầu kịch liệt run rẩy.

“Biên Ánh…… Chiêm khải?”

Buông Vương Biên Ánh đã bị hóa thạch ra, Vương Chiêm Khải trông vẫn bình tĩnh như thường: “Ân.”

Bà mẹ hiển nhiên đã không biết nên nói cái gì để bộc lộ tâm lý khϊếp sợ của mình: “Các con…… Các con chuyện như thế nào?”

“Tôi thích Biên Ánh.”

“A……”Trong chút nháy mắt có chút choáng ngợp, bà mẹ tâm tình cũng có chút phức tạp, “Nhưng nó là em trai cậu.”

Kỳ thật khi bà mẹ đối mặt với Vương Chiêm Khải, luôn có chút chột dạ sợ hãi, nàng cảm thấy đối phương không đội trời chung, nên không chắc con mình có thể kế thừ công ty hay không.

Bây giờ rõ ràng là bắt được nhược điểm, nhưng lý do quá kinh sợ, thanh âm cũng có chút khô cằn.

“Tôi biết.”

Sau đó Vương Biên Ánh cũng đã phản ứng lại: “……”

Cậu tình nguyện đứng ở một bên giả ngu.

Dường như bất lực trước phản ứng của bà mẹ, Vương Chiêm Khải liền đề cập: “Bà có thể đem chuyện này nói cho cha tôi, như vậy quyền kế thừa công ty liền không liên quan gì đến tôi.”

“Gì?!”

Nhìn bà mẹ đã ngây người, thanh âm Vương Chiêm Khải bình tĩnh dụ dỗ : “Nói cho ông ấy biết, để ông ấy tiếp nhận chuyện này, như vậy quyền thừa kế công ty sẽ không suy xét đến tôi, ông ấy sẽ không để một người như vậy làm người thừa kế.”

Cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn, Vương Biên Ánh mù mịt nói: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì!”

Tuy nhiên, bà mẹ tựa hồ đã biết cái gì đó, liếc mắt nhìn Vương Biên Ánh một cái: “Hộ khẩu của nó…… Tôi có thể giúp cậu chuyển ra ngoài.”

Vương Biên Ánh đại kinh sửng sốt: “Cái gì?!”

Vương Chiêm Khải thản nhiên tiếp thu: “Cảm ơn.”

Tôi????

Rốt cuộc cũng không ngốc, nghe đến đó Vương Biên Ánh cũng đã hiểu, Vương Chiêm Khải đây là muốn mẹ giúp hắn đem hộ khẩu của cậu dời ra ngoài, còn nhất định phải nói cho Vương Chung Duyên biết.

Nếu chuyển cậu ra ngoài hộ khẩu, vừa nghe liền sẽ thấy không có chuyện gì tốt, bằng không Vương Chiêm Khải cũng sẽ không phải vất vả như vậy.

Cảm giác mình bị chôn hố, Vương Biên Ánh nhanh chóng quyết định, xoay người chạy trốn, cậu phải rời khỏi cái nơi thị phi này!

Cũng không biết Vương Chiêm Khải đang bận gì hay không, cũng cũng không có đuổi theo, Vương Biên Ánh tùy tiện tìm một khách sạn, tim vẫn đang đập thình thịch.

Quả thực quá khủng bố……

Có thể là bởi vì đã chịu kinh hách, Vương Biên Ánh sau khi thả lỏng liền thấy có chút mệt mỏi, cậu chạy đi quá gấp, trên người còn mặc áo ngủ, vừa rồi ánh mắt tiểu tỷ tỷ nhìn cậu đều có chút kỳ quái.