Chương 21: Ca ca trở lại

Tuy rằng Vương Biên Ánh rất muốn hỏi vì sao anh lại tiểu lên người cậu, là sinh bệnh sao?

Tiểu gia hỏa này đã mười mấy năm không có tiểu trên giường, cậu cũng biết điều này rất xấu hổ, cho nên cuối cùng vẫn là không hỏi.

Sau khi lớn lên, năng lực cảm xúc của tiểu gia hỏa đã bắt đầu biến tốt hơn rất nhiều, cho nên khi Trương Mâu Viễn phát hiện ánh mắt Vương Biên Ánh nhìn mình tràn ngập lo lắng, cũng đại khái đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Điều này càng khiến hắn cảm thấy tội lỗi.

Đứa nhỏ đơn thuần căn bản không biết thế giới này hiểm ác, thậm chí còn an ủi vỗ vỗ bả vai Trương Mâu Viễn, cuối cùng mới nhớ tới chính mình.

“Quần……”

Nghe được Vương Biên Ánh thỉnh cầu, Trương Mâu Viễn theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua, liền phát hiện tiểu gia hỏa đang khỏa thân, không mặc quần.

Không cần nghĩ cũng biết quần xảy ra chuyện gì, Trương Mâu Viễn vội vàng đem tầm mắt rời đi: “Anh đi lấy cho em, không được chạy loạn biết không?”

Bất quá nghĩ đến người phụ nữ ngoài cửa, bọn họ cũng không phải thực hiểu biết, Trương Mâu Viễn do dự một chút, vẫn là nói: “Xin lỗi Biên Ánh.”

Không biết hắn vì cái gì phải xin lỗi, Vương Biên Ánh còn chưa phản ứng lại, cả người đã bị ôm lên.

May mà áo ngủ của cậu đủ dài, lại bị Trương Mâu Viễn lôi kéo để che khuất bộ vị, chẳng qua lúc bọn họ đi ra ngoài, người phụ nữ vẫn kinh ngạc nhìn bọn họ.

Thật là…… Cầm thú a.

Không để ý đến tầm mắt, sau khi Trương Mâu Viễn bế tiểu hài tử lên lầu, vội vàng lấy ra một bộ chiếc quần mới.

Tận lực chuyên tâm giúp Vương Biên Ánh mặc quần vào, Trương Mâu Viễn còn không có ngẩng đầu, liền cảm giác được trên đầu ngưa ngứa.

Sờ sờ tóc Trương Mâu Viễn, Vương Biên Ánh nghẹn đến cuối cùng, vẫn là an ủi một câu: “Ca ca đừng buồn…… Biên Ánh sẽ không nói cho người khác.”

Hiển nhiên là đem hành vi bất thường của Trương Mâu Viễn thành đối phương bởi vì đái dầm mà khổ sở.

Thật sự không biết nên giải thích như thế nào, Trương Mâu Viễn chỉ có thể gật đầu: “Cảm ơn Biên Ánh, nếu về sau gặp lại chuyện này, em liền đánh thức anh, biết không?”

“Được.”

Nắm lấy bả vaiTrương Mâu Viễn, Vương Biên Ánh đứng lên: “Anh em đói bụng.”

“Được, anh đưa em đi ăn cơm.”

Vừa rồi người phụ nữ đang làm cơm sáng, nói thật Trương Mâu Viễn tuy rằng tốt bụng, nhưng cũng không phải không có phòng bị.

Thế là liền uyển chuyển từ chối lời mời của nàng: “Em trai tôi quá kén chọn, chỉ ăn đồ tôi, xin lỗi.”

Người phụ nữ chỉ có thể ngượng ngùng cười, trộm nhìn Vương Biên Ánh một cái.

Đã như vậy rồi còn gọi là em trai, đây là cái tình thú quỷ dị gì a.

Bất quá chờ đến khi bọn họ cơm nước xong, khi kéo bức màn ra xem tình huống, liền phát hiện sự tình tựa hồ càng trở lên nghiêm trọng.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Nữ nhân bị giật mình, che miệng lại, biểu tình tái nhợt, cũng không biết chuyện gì, tang thi bên ngoài có vẻ càng ngày càng nhiều.

Che mắt Vương Biên Ánh lại, Trương Mâu Viễn nhìn kỹ một chút, phát hiện những tang thi đó hẳn là làn da bị ăn mòn nghiêm trọng, cho nên tận lực tránh ánh sáng mặt trời.

Hơn nữa căn cứ vào quần áo bị rách tung toé mà nói, những tang thi này hẳn là đều là người biến thành.

Phát hiện sự thờ ơ của Trương Mâu Viễn, nữ nhân liền không còn có nói chuyện, chỉ là như suy tư không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhìn Trương Mâu Viễn thế này, tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, bằng không cũng sẽ không bình tĩnh như thế.

Mục đích của người phụ nữ kỳ thật cũng không trong sáng, nàng biết bên này có một khu biệt thự yên tĩnh, nhưng công tác an ninh đặc biệt tốt, cô tốn rất nhiều tâm tư mới cưa đổ được gã nhân viên an ninh.

Sau khi đạt được mục đích, cô đã đá anh ta, sau đó nuôi một con chó, mỗi ngày đi dạo quanh khu biệt thự này, hy vọng có một ngày có thể được ai đó nhìn trúng.

Chỉ là ở đây ít người, nàng hao tổn rất nhiều công sức đều không có gặp qua ai , cho tới bây giờ tang thi xuất hiện, cuối cùng mới tìm được người.

Chẳng qua vấn đề duy nhất chính là……

Người mà cô muốn cưa đổ, hình như là gay.

Chuyện này thật khó giải quyết, nghĩ đến những tang thi bên ngoài, cô căn bản không muốn đi ra ngoài, nhưng cùng bọn họ không thân chẳng quen, không thể ăn vạ ở đây chết cũng không đi được.

Nghĩ đến đây, nữ nhân như suy sờ sờ dây chuyền của mình, mặt trên có một hạt châu nhỏ bằng móng tay.

Đây thủ đoạn cần thiết của cô.

Tuy rằng……

Ngẩng đầu, nữ nhân lại liếc nhìn Vương Biên Ánh một cái, tâm tình có chút phức tạp.

Đối phương tựa hồ tính cách có chút vấn đề, nữ nhân tuy rằng muốn tìm cái bảo đảm cho bản thân, nhưng cùng người như vậy đoạt, lương tâm vẫn là có chút bất an.

Bất quá nghĩ đến tang thi đáng sợ, người phụ nữ rùng mình, ánh mắt dịu lại.

Vấn đề duy nhất chính là, Trương Mâu Viễn cũng không ăn đồ nàng nấu, cảnh giác quá cao, hơi khó đối phó.

Cũng không biết có bao nhiêu tang thi ở phụ cận, chung quanh thực an tĩnh, Trương Mâu Viễn muốn đi ra xem, nhưng lại không muốn để Vương Biên Ánh ở nhà một mình.

Cuối cùng hắn vẫn từ bỏ ý tưởng này.

Sau khi quan sát hơn một tháng, Trương Mâu Viễn phát hiện những tang thi đó có rất nhiều nhược điểm, tỷ như sợ ánh sáng, sợ lửa, sợ nước.

Dường như chỉ ở trên cạn, mới có thể có sức mạnh như vậy.

Biệt thự tuy nhiều vật tư tuy, nhưng cũng không thể ngồi chờ chết, Trương Mâu Viễn vươn tay, khảy khảy lông mi đang nhếch lên của Vương Biên Ánh.

Vương Biên Ánh đang đọc sách ngẩng đầu, ngây người nhìn Trương Mâu Viễn, ánh mắt có chút nghi hoặc, tựa hồ đang hỏi xảy ra chuyện gì.

“Đang xem cái gì?”

“Sách ảnh.”

Đặt cuốn sách xuống, Vương Biên Ánh duỗi tay ôm lấy cổ Trương Mâu Viễn, ngửa đầu lên theo bản năng ngửi ngửi.

Sờ sờ tóc Vương Biên Ánh đầu, Trương Mâu Viễn có chút nghi hoặc: “Xảy ra chuyện gì?”

Hẳn là mới vừa tắm rửa xong, trên người Trương Mâu Viễn mang theo một mùi hương sữa tắm, Vương Biên Ánh ngửi trong chốc lát, sau đó vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ hầu kết hắn.

Đột nhiên mở to mắt, Trương Mâu Viễn theo bản năng đè cái ót Vương Biên Ánh lại, hiển nhiên đã chịu kinh hãi.

“Làm, làm cái gì, Biên Ánh?”

Hiển nhiên là cảm thấy hứng thú với hầu kết có thể động, Vương Biên Ánh dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn một chút.

Trương Mâu Viễn cả kinh, đè sau cổ Vương Biên Ánh lại, muốn đem tiểu hài tử kéo ra, lại sợ cậu sẽ khóc.

Sau khi chơi đủ về, Vương Biên Ánh liền ngồi dậy, nói: “Anh nơi này sẽ động.”

Thì ra là tò mò chuyện này, Trương Mâu Viễn cười khẽ một tiếng, duỗi tay sờ sờ hầu kết Vương Biên Ánh: “Biên ánh nơi này cũng sẽ động.”

Nha một tiếng, Vương Biên Ánh duỗi tay sờ sờ hầu kết chính mình: “Anh…… Anh... cắn……”

Nghe Vương Biên Ánh nói vậy, biểu tình Trương Mâu Viễn biểu mông lung: “Cái gì?”

“Anh cắn nơi này Biên Ánh, Anh thực thích……”

“……”

Đại khái nghe hiểu, Trương Mâu Viễn nháy mắt nghẹn nghẹn, hiển nhiên không biết phải làm gì cho đúng.

Dạy hư tiểu hài tử, Trương Mâu Viễn cảm thấy mình quả thực nghiệp chướng nặng nề.

Bất quá hắn vẫn là không quên giáo dục: “Biên ánh không thể cắn hầu kết người mình không quen, đó là hành vi không lễ phép.”

Nga một tiếng, Vương Biên Ánh cũng không thích người xa lạ, cho nên cũng không để ý.

Xuống lầu làm xong cơm, bưng lên cho Vương Biên Ánh, Trương Mâu Viễn ôm cậu nhóc vào lòng nói: “Biên Ánh ăn cơm.”

“Dạ.”

Cầm lấy cái muỗng, Vương Biên Ánh ăn mấy miếng cơm, lại há miệng ăn món mà Trương Biên Ánh đưa cho.

Miệng Vương Biên Ánh phình phình, sau khi ăn xong, liền hôn lên mặt Trương Mâu Viễnmột cái.

Tiểu gia hỏa thường xuyên sẽ làm ra hành động làm nũng, Trương Mâu Viễn sớm đã quen, trong lòng còn mềm mại.

Mấy năm nay chiếu cố sớm đã làm Trương Mâu Viễn đối với hành động của Vương Biên Ánh đều có hiểu biết, tiểu gia hỏa rất ít khi nháo, mỗi ngày đều ngoan ngoãn, còn hay làm nũng.

Tuy rằng căn bản không có nghĩ tới, nhưng đáy lòng Trương Mâu Viễn không có suy xét đến về sau Vương Phương Hồn trở về, tiểu gia hỏa nên đi nơi nào.

Hắn chỉ là bắt đầu nghiêm túc tự hỏi về sau nên như thế nào mới có thể làm tiểu gia hỏa càng thoải mái, tiếp theo bữa cơm làm gì để tiểu gia hỏa no bụng.

Thậm chí chuẩn bị rất nhiều kẹo sữa dùng để dỗ dành tiểu gia hỏa.

Sau khi ăn uống no đủ, Vương Biên Ánh chuẩn bị xuống lầu đi dạo, tiêu cơm.

Tiểu gia hỏa cực kỳ rõ đạo lý dưỡng sinh, mỗi ngày cơm nước xong đều phải đi bộ, sau khi xuống lầu, liền nhìn thấy người phụ nữ không biết tên luyện yoga.

Tuy rằng không rõ lúc này rồi, vì cái gì cô ta còn có tâm tình luyện yoga, nhưng Trương Mâu Viễn cũng không để ý, người khác làm cái gì cùng hắn không quan hệ.

Nhưng thật ra Vương Biên Ánh chưa thấy qua, dừng lại như suy tư gì nhìn nữ nhân luyện yoga, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.

“Xảy ra chuyện gì Biên Ánh?”

Phát hiện lực chú ý của Vương Biên Ánh chạy tới trên người nữ nhân, Trương Mâu Viễn có chút nghi hoặc, rốt cuộc dựa theo trình độ sợ người lạ của tiểu gia hỏa, cơ bản sẽ không chủ động giao lưu cùng người xa lạ.

Há miệng thở dốc, Vương Biên Ánh cái gì cũng chưa nói, chỉ là yên lặng ngồi xuống một bên, quan khán nữ nhân nhảy yoga.

Suy đoán Vương Biên Ánh hẳn là quá nhàm chán, thật vất vả mới thấy cái khác lạ, cho nên mới tò mò.

Lấy sữa bò cho Vương Biên Ánh, thuận tiện lấy giúp nữ nhân chén nước, Trương Mâu Viễn ngồi bên cạnh hài tử, tùy tay lấy một quyển sách xem.

Phát hiện chính mình muốn hấp dẫn người lại không thấy nhìn, “Tình địch” lại chủ động cảm thấy hứng thú, tâm tình nữ nhân có chút phức tạp.

Tuy rằng Trương Mâu Viễn thực hảo tâm, mấy tháng cũng chưa có ý định để nàng rời đi, nhưng trong lòng nữ nhân vẫn là có chút bất an, rốt cuộc chưa có hoàn toàn bảo đảm.

Nhưng mà Trương Mâu Viễn chỉ là hảo tâm, nửa điểm chú ý cũng chưa từng đặt ở trên người nàng, nữ nhân căn bản không có biện pháp quyến rũ, hiện giờ nhìnVương Biên Ánh tò mò đối với nàng, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý niệm lớn mật.

Có lẽ ngu một chút, mới càng tốt khống chế, vấn đề duy nhất chính là nam nhân trông giữ quá nghiêm, không có cơ hội xuống tay.

Căn bản không biết bản thân đã bị nhớ thương, Vương Biên Ánh nhìn trong chốc lát liền mất đi hứng thú.

Thấy Vương Biên Ánh mất đi hứng thú, lúc này Trương Mâu Viễn lúc mới đem người bế lên: "Buồn ngủ sao"

Lắc lắc đầu, Vương Biên Ánh bỗng nhiên nói: “Đi ra ngoài.”

Cậu là nhìn Trương Mâu Viễn nói, nhưng lại làm tâm hai người lộp bộp, nữ nhân cho rằng cậu là đang nói với mình, Trương Mâu Viễn cho rằng cậu muốn mình đưa đi ra ngoài.

Bất quá thực mau Trương Mâu Viễn liền phản ứng lại: “Em là muốn đi ra ngoài đi dạo sao?”

“Dạ.”

Nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nữ nhân phức tạp, cũng không biết Trương Mâu Viễn làm thế nào có thể ở trong áng mắt Vương Biên Ánh nhìn ra chân tướng.

Quá thần kỳ.

Tuy rằng Trương Mâu Viễn rất muốn mang Vương Biên Ánh đi ra ngoài, nhưng bên ngoài nguy hiểm như vậy, hắn sợ tiểu gia hỏa sẽ bị dọa.

Nhưng không biết vì gì, Vương Biên Ánh vẫn luôn muốn ra ngoài, cậu cũng không nháo, chỉ là cách một thời gian lại nói: “Đi ra ngoài.”

Đến nỗi đi ra ngoài làm cái gì, Vương Biên Ánh cũng không nói rõ, nhưng rõ ràng đặc biệt lo âu.

Bọn họ nếu muốn đi ra ngoài, đại bộ phận vật tư trong nhà đều ở lầu hai, một số khác ở tầng hầm, toàn bộ đều khóa.

Cho nên nếu để nữ nhân ở nhà, cũng không phải không thể, nhưng mật mã ở cửa, Trương Mâu Viễn không muốn nói cho nàng.

Rốt cuộc dưới tình huống như vậy, có một chỗ an toàn thực sự không dễ dàng.

Bất quá nữ nhân cũng cảm giác được do dự của Trương Mâu Viễn, lập tức đưa ra ý muốn về nhà một chuyến lấy đồ vật, hy vọng Trương Mâu Viễn nếu ra ngoài, có thể giúp nàng lấy một ít đồ dùng vệ sinh.

Nàng kỳ thật đề nghị chuyện này một là vì kỳ sinh lý, hai chính là nếu Trương Mâu Viễn đồng ý, đến lúc đó nàng còn có thể trở về lấy, thuận lý thành chương tiếp tục ở lại đây.

Suy nghĩ một chút, Trương Mâu Viễn vẫn đồng ý, bất quá chính là xoa xoa tóc Vương Biên Ánh: “Tôi còn chông trừng em trai, nếu quá nguy hiểm, khả năng lấy không được.”

Đều đến nông nỗi này, còn nói em trai, tuy rằng gia hỏa này rất đẹp trai, nhưng nữ nhân vẫn là cảm thấy sợ rằng là một tên biếи ŧɦái.

Cuối cùng vẫn là chia làm hai đường, khi Trương Mâu Viễn ra tới lựa đã là chiều, vì vải đản an toàn, hắn vẫn nên cầm theo bật lửa với cây đuốc.

Giữ chặt tay Trương Mâu Viễn, Vương Biên Ánh tựa hồ là có mục đích đi theo một hướng.

Này có chút ngoài dự kiến của Trương Mâu Viễn, hắn cho rằng Vương Biên Ánh chỉ là ở ngà quá lâu cho nên muốn ra ngoài đi dạo mà thôi.

Cho đến khi Vương Biên Ánh đi vào một cái đình hóng gió, ánh mắt có chút ngốc nhìn một mảnh đen bên trong.

Nháy mắt cảnh giác Trương Mâu Viễn nắm chặt tay Vương Biên Ánh, lại bị cố chấp ném ra.

“Biên Ánh?”

Đây là lần đầu tiên Vương Biên Ánh ném tay hắn ra, trong lòng Trương Mâu Viễn đột nhiên trầm xuống.

Sau khi ném tay Trương Mâu Viễn ra, tầm mắt Vương Biên Ánh ngừng ở trên một thân ảnh.

Đó là một người cao lớn, quần áo trên người có chút dơ loạn, còn mang theo vết máu loang lổ, tựa hồ là nghe thấy động tĩnh, hắn quay đầu, hai mắt đỏ ngầu thập phần đáng sợ.

“Ca ca……”

Sau khi gọi một tiếng, Vương Biên Ánh muốn đi qua nhìn xem, lại bị Trương Mâu Viễn ôm chặt.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, trong lòng Trương Mâu Viễn cũng khó chịu không thôi, còn có chút kinh ngạc, hắn không biết Vương Phương Hồn tại sao lại ở chỗ này, vì cái gì biến thành như vậy, tại sao lại giống tang thi, hai người lớn lên từ nhỏ tình cảm cực lớn, làm hắn rất đau lòng.

Chẳng qua hắn không thể làm Vương Biên Ánh qua đấy, tuy rằng không có qua khủng bố như quái vật, nhưng bộ dáng này, vừa thấy vẫn là không thích hợp, hắn phải phụ trách đối với tiểu gia hỏa, đây cũng là Vương Phương Hồn đã từng dặn dò.

“Ca ca ……”

Muốn tránh thoát trói buộc của Trương Mâu Viễn, nhưng sức lực lại không lớn bằng, Vương Biên Ánh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Vương Phương Hồn, càng nhìn trong lòng càng khó chịu.

Ca ca tại sao lại ở đây, rõ ràng lâu như vậy không có thấy.

Đầu ngón tay trắng bệch thủ sẵn cáng tay Trương Mâu Viễn, Vương Biên Ánh cố hết sức muốn kéo ra, lại kéo không ra, chỉ có thể quay đầu lại, có chút đáng thương khẩn cầu: “Muốn nhìn ca ca…… Muốn nhìn ca ca…… Ca ca về nhà……”

Nhìn hốc mắt Vương Biên Ánh đỏ bừng, trong lòng Trương Mâu Viễn có chút không đành lòng, chỉ có thể trấn an: “Ca ca hiện tại có việc, hắn đang gặp phải một số chuyện, chờ hắn tới tìm không tốt sao?”

“Một số chuyện……”

Bên kia Vương Phương Hồn tựa hồ cũng không định tới bên này, chẳng qua khả năng cũng không phải vì đoàn tụ, hắn sợ hãi ánh mặt trời, cho dù làn da hắn không bị ăn mòn.

Không rõ tại sao ca ca trở về không tìm cậu, vành mắt Vương Biên Ánh hồng hồng, cuối cùng vẫn là ôm lấy cổ Trương Mâu Viễn: “Ca ca……”

Cuối cùng Trương Mâu Viễn ôm cậu trở về.

Hài tử nước mắt lưng tròng, nhìn thực đáng thương, nhưng Trương Mâu Viễn vẫn là sợ bên ngoài nguy hiểm, có chút cường ngạnh ôm người trở về.

Đại khái khả năng chính là cổ bị cắn một ngụm, trong lòng tiểu gia hỏa cũng có chút chút bất mãn, nhưng sức lực cậu không lớn, không có biện pháp tránh thoát, chỉ có thể dùng phương thức của bản thân để biểu đạt cảm xúc không vui.

【 tác giả có lời muốn nói: 】

Ca ca không phải tang thi, nhưng cũng không phải người, chính là cái loại này thực nghiệm thất bại, biến thành nửa tang thi nửa người, cắn em trai đáng thương cùng em rể, liền sẽ khôi phục lại, sau đó hai người liền giải khóa dị năng.