Chương 22: Anh cắn cắn cổ, thoải mái…...

Mấy ngày sau đó, Vương Biên Ánh mỗi ngày đều phải nháo đi xem ca ca, cũng không biết vì cái gì, Vương Phương Hồn vẫn luôn không có rời khỏi cái đình kia.

Chẳng qua trong lòng Trương Mâu Viễn vẫn loáng thoáng có chút bất an, thẳng đến một ngày Vương Phương Hồn bỗng nhiên xoay người, tầm mắt dừng ở trên người Vương Biên Ánh.

Lần này, bất an trong lòng Trương Mâu Viễn càng thêm mãnh liệt, theo bản năng muốn ôm Vương Biên Ánh rời đi.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, Vương Biên Ánh theo bản năng ôm lấy cổ Trương Mâu Viễn, sau đó liền nghe được trong đầu truyền đến một âm thanh cực kỳ bén nhọn.

Giống như âm thanh gào rống của động vật, lôi kéo thần kinh cậu, sắc mặt Vương Biên Ánh trắng nhợt, cả người thoạt nhìn đều có chút lung lay sắp đổ.

Lần này trở về, Vương Biên Ánh hoàn toàn đổ bệnh, cậu không biết mình rốt bị gì, đầu đau kịch liệt, phảng phất đâm vào xương cốt.

Có chút suy yếu dựa vào lòng ngực Trương Mâu Viễn, thanh âm Vương Biên Ánh giống như ấu thú bị thương đáng thương vô cùng: “Anh…… Đau đầu, đầu đau quá……”

Không biết rốt cuộc cậu bị gì, Trương Mâu Viễn đau lòng không thôi, nhưng lại không tìm thấy biện pháp hỗ trợ.

Qua một ngày sau, Vương Biên Ánh liền bắt đầu phát sốt, hôn mê, Trương Mâu Viễn trong lòng sốt ruột, muốn ra ngoài tìm thuốc, lại không yên tâm để tiểu gia hỏa đang hôn mê ở nhà.

Bên ngoài quá nguy hiểm, đặc biệt là vị trí của tiệm thuốc, tang thi sẽ không sợ lửa, cuối cùng Trương Mâu Viễn vẫn không mang theo Vương Biên Ánh, mà là đưa cậu lên phòng ngủ ở lầu 2.

Sau khi chu toàn xong cho Vương Biên Ánh, thấy đói bụng hắn đi ăn cái gì đó, không cần xuống lầu, cũng không mở cửa cho bất kì ai, Trương Mâu Viễn lúc này mới đầy mặt lo lắng rời đi.

Đây là lần đầu tiên bọn họ tách ra, ngay cả nữ nhân cũng có chút kinh ngạc, bất quá biết Vương Biên Ánh bị bệnh, nàng cũng có thể lý giải.

Sau khi Trương Mâu Viễn rời đi, người phụ nữ muốn lên lầu xem xét nhưng phát hiện cửa không mở được, lại lần nữa xuống lầu.

Trương Mâu Viễn đi không xa liền tìm thấy một tiệm thuốc nhỏ, may mắn là bên trong cũng không có tang thi, bất hạnh chính là chờ sau khi Trương Mâu Viễn đi ra, bên ngoài đã xuất hiện bốn năm con tang thi.

Không có tính toán muốn đánh nhau với bọn chúng, Trương Mâu Viễn chỉ có thể rời đi, nhưng khi hắn đang chuẩn bị trở về, hắn đã nhìn thấy Vương Phương Hồn ở bên ngoài biệt thự.

Bước chân nháy mắt dừng lại, Trương Mâu Viễn nhìn gương mặt bạn tốt có chút không bình thường, cầm con dao trên tay để phòng thủ.

Không biết vì cái gì, Vương Phương Hồn dường như cũng không sợ hãi ánh sáng, khả năng có liên quan đến làn da không bị tróc ra như những con tang thi.

Sau khi nhìn thấy Trương Mâu Viễn, hắn liền chậm rãi đi tới.

Không muốn đánh hắn, Trương Mâu Viễn chỉ chậm rãi đi vòng quanh, không ngờ rằng Vương Phương Hồn bỗng nhiên nổi điên, ngăn trở một kích, cánh tay của hắn lập tức tê dần.

Sức mạnh dị thường này làm Trương Mâu Viễn cảm thấy khó giải quyết, động tác của đối phương rất nhanh, Trương Mâu Viễn thật vất vả mới dùng chuôi đao ấn người trên mặt đất, nhưng như thế nào cũng không hạ thủ được.

Đây là bạn tốt của hắn, là anh trai của tiểu gia hỏa, rõ ràng đã lâu như vậy rồi, tiểu gia hỏa vẫn còn luôn nhớ thương ca ca……

Nếu mà hắn động thủ, tiểu gia hỏa nhất định sẽ hận hắn.

Chính là trong giây lát do dự, Vương Phương Hồn đã đột ngột quay người, cắn vào cánh tay Trương Mâu Viễn.

“Ca ca ——”

Nghe được tiếng của Vương Biên Ánh, Trương Mâu Viễn đột nhiên ngẩng đầu, thấy tiểu gia hỏa đang đứng ở lầu hai, như thể sắp khóc vì lo lắng

Ca ca……

Là đang lo lắng cho ai? Lo lắng hắn sẽ gϊếŧ chết Vương Phương Hồn sao? Hay là lo lắng hắn bị cắn?

Trương Mâu Viễn cảm thấy tim mình dường như rất lớn, bị tang thi cắn mà còn nghĩ đến.

Nhưng sau đó, ngay lập tức hắn trở lên khẩn trương, bởi vì sau khi Vương Biên Ánh nhìn thấy vết máu tươi trên mặt đất liền nôn nóng chạy xuống.

“Đừng đến đây!”

Nhìn chằm chằm cánh tay đang đổ máu của mình, Trương Mâu Viễn vội vàng quát lớn Vương Biên Ánh, nhưng sau đó, trong lòng liền bỗng nhiên sinh ra một loại bi thương.

Nếu không có hắn, tiểu gia hỏa có thể bảo vệ tốt chính mình không?

Trí lực không cao, ngoại hình tinh xảo, Trương Mâu Viễn không phải không biết mặt tối của con người, chỉ cần suy đoán một chút, liền biết không có bọn họ che chở, Vương Biên Ánh sé phải chịu đựng những lừa dối nào.

Khả năng cậu còn đang ngây ngốc, không rõ ca ca vì cái gì vứt bỏ cậu, không rõ hắn…… Vì cái gì không chăm sóc cậu nữa.

Nói không chừng chờ đến bọn họ biến thành tang thi, Vương Biên Ánh vẫn sẽ không chịu rời đi, đến lúc đó bọn họ hoàn toàn mất đi lý trí……

Nghĩ đến đây, Trương Mâu Viễn giống như đã đưa ra một quyết định lớn lao, ngẩng đầu, thanh âm có chút run rẩy: “Biên Ánh, em lại đây.”

Hắn không biết mình làm vậy có đúng hay không, nhưng hắn không thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn.

Để tiểu gia hỏa duỗi cánh tay ra trước mặt Vương Phương Hồn, Vương Biên Ánh tựa hồ còn không biết đã xảy ra cái gì, liền cảm giác được một trận đau đớn.

“Ô…… Ca ca……”

Bị đau, Vương Biên Ánh theo bản năng liền thu hồi cánh tay, máu tươi chảy xuống theo khóe miệng Vương Phương Hồn, chậm rãi chảy xuống quần áo.

Một tay ôm Vương Phương Hồn không cho hắn đứng dậy, một tay Trương Mâu Viễn túm Vương Biên Ánh lại, cơ hồ không có bất luận do dự gì, bắt đầu liếʍ láp miệng vết thương

Nước miếng có thể sát trùng, cho dù Trương Mâu Viễn biết khả năng cũng không cần, nhưng nhìn thấy Vương Biên Ánh khóc, hắn theo bản năng muốn như thế làm.

Có chút ngây thơ cúi đầu, Vương Biên Ánh hỏi: “Anh, đang làm gì vậy……”

“Anh đang giúp xử lí vết thương, như vậy miệng vết thương của Biên Ánh sẽ mau lành, sẽ không đau.”

Như suy tư gật gật đầu, Vương Biên Ánh lại nhìn về phía Vương Phương Hồn, ánh mắt lo lắng: “Ca ca…… Bị bệnh.”

Không nghĩ tới Vương Biên Ánh cư nhiên có thể nhìn ra Vương Phương Hồn bị bệnh, Trương Mâu Viễn có chút kinh ngạc, cúi đầu lại phát hiện ánh mắt Vương Phương Hồn từ vẩn đυ.c chậm rãi trở nên dại ra, dấu vết trên mặt cũng dần dần mờ đi.

Đây là chuyện như thế nào?

Cảm giác được trong thân thể phảng phất có cổ nhiệt lưu, Trương Mâu Viễn cảm thấy có chút đứng không vững, Vương Phương Hồn lại vẫn nằm bất động trên mặt đất, cuối cùng mới nhắm lại mắt.

Thoạt nhìn giống như là người bình thường đang ngủ.

Duỗi tay sờ sờ mặt Vương Phương Hồn, Vương Biên Ánh có vẻ rất vui vẻ: “Ca ca hết bệnh rồi……”

Một lúc lâu, cũng không phát hiện mình bị biến thành tang thi, Trương Mâu Viễn bỗng nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, cũng theo đó hôn mê bất tỉnh.

Nhìn thấy hắn như vậy, Vương Biên Ánh nghiêng nghiêng đầu, đang chuẩn bị qua đi đỡ, cũng thình thịch một tiếng, ngã vào lòng ngực Trương Mâu Viễn, may mắn phụ cận không có người, cũng không có tang thi.

Chờ đến khi Vương Phương Hồn tỉnh lại đầu tiên, huyệt Thái Dương còn có chút sưng đau, hơn nữa cả người vô lực.

Ho khan một tiếng, Vương Phương Hồn nhìn Trương Mâu Viễn ngã, cùng với Vương Biên Ánh ghé vào trên người hắn, trong đầu có chút mê mang.

Tại sao hắn lại ở chỗ này, hắn không phải…… Không phải bị đám người kia tiêm vào người không biết loại thuốc gì…… Sau đó cả người nóng bỏng, rồi ngất đi sao?

Chờ đến khi Trương Mâu Viễn tỉnh lại, bế Vương Biên Ánh lên, sau khi ba người cùng nhau trở về, Vương Phương Hồn mới biết được rốt cuộc chuyện như thế nào.

“Cho nên nói tôi biến thành tang thi, sau đó cắn hai người một ngụm, liền lại biến trở về?”

“Đúng vậy.”

Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại ngăn không được mong nhớ nhiều năm đối với Vương Biên Ánh, Vương Phương Hồn cũng không nghĩ nhiều, duỗi tay ôm ôm tiểu gia hỏa: “Mập lên rất nhiều, cũng cao lên, thật là thật cám ơn cậu, Mâu Viễn.”

“Không cần cảm ơn.”

Nhìn thấy ca ca đã lâu không gặp, Vương Biên Ánh cũng rất vui vẻ, cười đôi mắt đều cong, ôm lấy cổ ca ca cổ cọ tới cọ lui.

Trương Mâu Viễn bên cạnh cũng không biết suy nghĩ cái gì, cúi đầu nhìn bút trong tay, ở đầu ngón tay xoay xoay.

“Cậu xảy ra chuyện gì, tâm tình tại sao có vẻ không được tốt?”

Cười cười, Trương Mâu Viễn lắc đầu: “Tại sao lại không tốt, cậu có thể bình an trở về, chúng tôi đều rất vui vẻ.”

Hắn chỉ là……

Chỉ là không quá thích ứng mà thôi.

Tiểu gia hỏa có càng thân cận người.

Chờ đến buổi tối, Vương Phương Hồn hỏi trước Vương Biên Ánh: “Lâu rồi không thấy ca ca, buổi tối ngủ cùng ca ca đi.”

Theo bản năng liếc nhìn Trương Mâu Viễn một cái, Vương Biên Ánh mím môi: “Được……”

Chờ đến lúc đi ngủ buổi tối, Vương Biên Ánh nhìn Vương Phương Hồn, cũng không biết suy nghĩ cái gì, trong lòng ngực ôm gối đầu, cuối cùng vẫn là ngáp một cái.

“Ca ca…… Biên ánh rất nhớ anh.”

Nằm ở trong lòng ngực Vương Phương Hồn, Vương Biên Ánh nhỏ giọng nói, Vương Phương Hồn sau khi nghe được, trong lòng mềm nhũn: “Về sau ca ca sẽ không rời đi nữa.”

“Được.”

Bởi vì sợ xuất hiện vấn đề, cho nên bọn họ đều ở cùng một phòng ngủ, dọn hai cái giường, bên cạnh Trương Mâu Viễn không có ngủ, sau khi nghe được liền nhìn chằm chằm vào trần nhà, thẳng đến sau nửa đêm mới ngủ.

Nhưng buổi sáng Trương Mâu Viễn vẫn tỉnh dậy rất sớm, theo bản năng muốn mang Vương Biên Ánh đi rửa mặt, lại thấy giường trống trơn.

Vương Biên Ánh đã được Vương Phương Hồn ôm đi toilet.

Sau khi tiểu gia hỏa trưởng thành, liền không quá thích bị người khác ôm, nhưng Vương Phương Hồn lại có thể.

Tuy rằng xa cách mấy năm, nhưng phương thức chiếu cố đệ đệ Vương Phương Hồn lại không quên, Trương Mâu Viễn thấy vậy, liền đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng Trương Mâu Viễn bóng dáng, Vương Biên Ánh chớp chớp mắt, duỗi tay kéo quần áo Vương Phương Hồn: “Ca ca.”

“Xảy ra chuyện gì Biên Ánh?”

“Em muốn xuống dưới……”

Sau khi được thả xuống, Vương Biên Ánh liền đi theo ra ngoài, đi đến bên ngoài ban công, mới phát hiện Trương Mâu Viễn đang ở đây hút thuốc.

Trương Mâu Viễn xác thật sẽ hút thuốc, nhưng ngày thường lúc chăm sóc Vương Biên Ánh, vẫn luôn sợ đối phương sẽ ngửi được mùi trên người hắn, thế là vẫn luôn chịu đựng, dần dà liền từ bỏ.

Đây là lần đầu tiên Vương Biên Ánh nhìn thấy Trương Mâu Viễn hút thuốc, trong mắt tràn ngập tò mò.

Nhưng thật ra Trương Mâu Viễn trước tiên liền dập thuốc, chờ để mùi vị tản mất, mới mở cửa kính ra “Xảy ra chuyện gì Biên Ánh?”

Ôm lấy Trương Mâu Viễn, Vương Biên Ánh thấu ngửi ngửi, không có ngửi được mùi gì, cậu ra sớm, hắn mới hút hai ngụm liền dập.

Chờ khi tiến đến miệng miệng, Vương Biên Ánh mới ngửi được mùi, ngẩng đầu có chút nghi hoặc: “Anh đang ăn cái gì? Biên ánh cũng muốn ăn.”

Vỗ vỗ đầu Vương Biên Ánh, Trương Mâu Viễn có chút bật cười: “Kia cũng không phải là thứ gì tốt, sẽ sinh bệnh.”

“Vậy anh cũng không thể ăn.”

“Được, về sau anh sẽ không bao giờ ăn.”

Cũng không biết có phải hay không nhận thấy được tâm tình Trương Mâu Viễn không tốt, buổi tối Vương Biên Ánh liền ôm gối đầu bò tới trên giường Trương Mâu Viễn, trên mặt trắng nõn sạch sẽ, nhắm hai mắt ngoan ngoãn.

Nhìn thấy vậy, Vương Phương Hồn không khỏi than thở: “Ca ca mới trở về, biên ánh liền không cần ca ca.”

Có chút khó xử ngẩng đầu, Vương Biên Ánh cuối cùng vẫn là ôm ôm Vương Phương Hồn: “Chính là…… tâm tình anh Mâu Viễn không tốt……”

Trương Mâu Viễn ngẩng đầu liếc nhìn một cái, Vương Phương Hồn có chút không rõ, tiểu gia hỏa làm sao có thể nhìn ra hắn tâm tình không tốt?

Bất quá một khi đã như vậy, Vương Phương Hồn cũng chỉ có thể buông tay, Trương Mâu Viễn trong lòng có chút tư vị, cảm thấy cũng coi như là không bạch đau hài tử.

Chui vào trong lòng ngực Trương Mâu Viễn, Vương Biên Ánh cắn cắn cằm hắn, chớp chớp mắt: “Anh……”

“Có chuyện gì?”

Đem cổ của chính mình đưa tới trước mặt Trương Mâu Viễn, mặt Vương Biên Ánh đầy thuần khiết: “Ca ca cắn cắn cổ, thoải mái……”

“Cái gì?”

“Ca ca cắn cổ……”

Sửng sốt một chút, Trương Mâu Viễn có chút do dự, nhưng nhìn thấy bộ dáng Vương Biên Ánh tựa hồ muốn khóc, cuối cùng vẫn là thật cẩn thận tuân mệnh.

“Ngô……”

Giữ chặt quần áo Trương Mâu Viễn, Vương Biên Ánh nhịn không được phát ra một tiếng.

“Đừng lên tiếng.”

Nghe được động tĩnh, Trương Mâu Viễn vội vàng che miệng Vương Biên Ánh lại, mạc danh có điểm chột dạ.

Tiểu hài tử chính là đơn thuần cảm thấy thế này thực thoải mái, Trương Mâu Viễn lại biết động tác này mang theo du͙© vọиɠ của người trưởng thành, tự nhiên có chút……

Nhưng hắn lại luyến tiếc khiến đối phương không vui. (Hẳn là luyến tiếc khiến đối phương không vui 🤭)