Chương 23: Chỗ đó của anh không giống với Biên Ánh...

Cảm giác cổ bị nhẹ nhàng gặm cắn, có chút tê dại, Vương Biên Ánh nức nở, cuối cùng vẫn là ngẩng đầu, chậm rì rì đem mình nhét vào trong lòng ngực Trương Mâu Viễn.

“Không…… Không chơi nữa.”

Chỉ nghĩ là chơi như vậy rất vui, còn rất thoải mái, Vương Biên Ánh dụi dụi, lau nước mắt.

Tuy rằng rất thoải mái nhưng thật sự rất ngứa, làm da đầu có chút tê dại, Vương Biên Ánh không hiểu chuyện gì, chỉ ngây ngốc xoa xoa cổ mình, cuối cùng lại dùng mặt cọ cọ vào ngực Trương Mâu Viễn.

Nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, Trương Mâu Viễn đè nén sựu mất mát mờ mịt bí ẩn trong lòng, duỗi tay xoa xoa đầu Vương Biên Ánh: “Mau ngủ đi Biên Ánh, ngủ ngon.”

“Anh ngủ ngon.”

Ngáp một cái, Vương Biên Ánh rất nhanh liền ngủ say, hôm sau tỉnh lại, đã bị Trương Mâu Viễn ôm lên.

“Ừm…… Anh?”

Ôm lấy cổ Trương Mâu Viễn, Vương Biên Ánh còn có chút choáng váng, tóc cọ ở trên cằm đối phương.

“Ôm em đi rửa mặt.”

Ngày thường Vương Phương Hồn đều đã quen, không có ai trong lòng ngực liền không dậy nỏi, hiện tại còn đang ngủ rất say, trong lòng ngực phải có người thì mới có thể dậy được.

Ừ một tiếng, Vương Biên Ánh túm quần áo trước ngực Trương Mâu Viễn, rồi khẽ ngáp một cái.

Cảm giác được lòng bàn tay phồng lên, Vương Biên Ánh cúi đầu, nâng cổ áo Trương Mâu Viễn lên.

“Chỗ này của anh……khác chỗ của em.”

“Cái gì?”

Không nghe rõ cậu đang nói cái gì, Trương Mâu Viễn chỉ cho rằng Vương Biên Ánh đang tò mò quần áo của hắn mà thôi.

Chờ đến khi Trương Mâu Viễn di chuyển đến ghế dựa, bảo cậu ngoan ngoãn ngồi đấy, khi anh đi lấy khăn và quay lại, liền thấy tiểu hài tử đang cởϊ qυầи áo của mình.

“Anh ơi, xem này, chỗ này của Biên Ánh…… Là hồng nhạt! Của anh là…… màu khác.”

“……”

Tiểu hài tử ngồi trên ghế, hai tay vén quần áo, vẻ mặt thuần khiết vô tội hướng Trương Mâu Viễn nhìn hai hạt đậu tử hồng nhạt của mình.

Hai hạt đậu tử bị lạnh, chậm rãi đứng lên, thoạt nhìn phấn phấn nộn nộn đặc biệt chọc người thương tiếc.,

Suýt chút nữa không nhịn xuống duỗi tay chạm vào, Trương Mâu Viễn lập tức bừng tỉnh, vội vàng kêu Vương Biên Ánh mặc quần áo vào: “Biên Ánh ngoan, không được tùy tiện để cho người khác nhìn thân thể của mình!”

Nghiêng nghiêng đầu, Vương Biên Ánh tựa hồ có chút nghi hoặc: “Không sao, anh không phải, không phải người ngoài.”

“Này……”

Khi đứng dậy, Vương Biên Ánh dường như phát hiện ra một điểu kì lạ hơn, đứng lên liền cởϊ qυầи mình ra: “Anh nhìn xem…… Em chỗ này có lông…… Ừm……”

Như là suy nghĩ không biết nói gì, Vương Biên Ánh cắn cắn tay: “Cũng là hồng nhạt!”

Sau đó hắn liền mở to mắt, vẻ mặt vô tội nhìn đã Trương Mâu Viễn cứng đờ tại chỗ: “Ca ca?”

Kỳ thật, lông mi của Vương Biên Ánh không còn là một đứa trẻ khẽ run động, giống như không hiểu tại sao Trương Mâu Viễn không nói lời nào.

Chỉ cần cúi đầu, Trương Mâu Viễn là có thể nhìn thấy côn ŧᏂịŧ phấn lộn đang ngoan ngoãn ngủ say giữa hai chân Vương Biên Ánh, lông cũng không nồng đậm, mạc danh lại có chút đáng yêu.

Sau khi mơ hồ tỉnh lại, xoa xoa tóc rối Vương Phương Hồn tiến vào nhìn thấy cảnh tượng này, cũng nháy mắt kinh sợ: “Các ngươi…… Đang làm cái gì?”

Lập tức phản ứng lại, Trương Mâu Viễn giúp Vương Biên Ánh mặc quần áo vào, mặt đỏ bừng xấu hổ: “Biên Ánh nói cho tôi biết……Nơi đó của em ấy có lông, khả năng em ấy không hiểu loại sự tình này lắm, cho nên mới muốn hỏi tôi một chút.”

“Ồ, tôi hiểu rồi……”

Liếc mắt nhìn Vương Biên Ánh một cái, Vương Phương Hồn cảm thấy dựa vào tính cách của Trương Mâu Viễn, cũng không có nghĩ nhiều.

Chẳng qua sau khi Trương Mâu Viễn giúp Vương Biên Ánh sửa sang lại quần áo, thoạt nhìn cả người vẫn là có chút thất thần.

Nguyên lai tiểu hài tử đã trưởng thành a, lại còn có……

Che lại trái tim hỗn loạn của chính mình, Trương Mâu Viễn cũng không biết suy nghĩ cái gì, chỉ theo bản năng tầm mắt luôn sẽ đuổi theo Vương Biên Ánh, nhìn chằm chằm cậu phát ngốc.

“Anh,” nhận thấy được tầm mắt của Trương Mâu Viễn, Vương Biên Ánh liền đứng lên, ngoan ngoãn rúc vào trong vòng tay hắn, “Anh.”

Vương Phương Hồn đi ra ngoài tìm vật tư, hiện tại lầu hai cũng chỉ có hai người bọn họ, ôm Vương Biên Ánh, suy nghĩ Trương Mâu Viễn càng thêm rối loạn.

Ôm lấy bả vai Trương Mâu Viễn, Vương Biên Ánh lấy ra quyển truyện tranh vừa rồi đang đọc, lật sang một trang, chỉ cho hắn xem: “Anh xem……”

Thường ngày sợ Vương Biên Ánh sẽ nhàm chán, khi bọn họ đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, ngẫu nhiên cũng sẽ mang về tới một ít truyện tranh, tuy rằng trong biệt thự có rất nhiều vật tư, nhưng bọn họ cũng không thể ngồi yên một chỗ.

Chỉ là bọn họ cũng không hiểu biết nhiều về mấy quyển truyện tranh đó, chỉ có thể tìm một ít thoạt nhìn tương đối thích hợp để trẻ con xem, thỉnh thoảng cũng sẽ có sơ sẩy, rơi vào tay tiểu gia hỏa.

Ví dụ như cuốn truyện mà cậu đang cầm bây giờ, bìa là động vật nhỏ đáng yêu, mặt trước cũng là động vật nhỏ, nhưng mặt sau lại biến thành hình người, lại còn đang hôn môi, vừa nhìn đã thấy không phải một bộ truyện đúng đắn.

Sau khi nhìn thấy hình ảnh bên trong, Trương Mâu Viễn lập tức ném quyển sách ra ngoài, biểu tình có chút hoảng loạn: “Quyển này Biên Ánh không cần xem.”

Có chút ngây thơ ngồi quỳ trong lòng ngực Trương Mâu Viễn, Vương Biên Ánh chớp chớp mắt, có chút không rõ: “Chính là……”

“Quyển này không phù hợp với Biên Ánh, ngoan.”

Vương Biên Ánh rất nghe lời không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Anh, anh có thể……hôn Biên Ánh được không?”

Trương Mâu Viễn lập tức cứng, không dám tin tưởng cúi đầu: “Cái gì?”

Cắn cắn môi, Vương Biên Ánh ngoan ngoãn thuần khiết nói: “Em muốn anh hôn……”

“Tại sao đột nhiên muốn anh…… hôn em? Hơn nữa, Biên Ánh không thể tùy tiện yêu cầu người khác hôn được……”

Nghe ra Trương Mâu Viễn cự tuyệt, Vương Biên Ánh tức khắc có chút mất mát nói: “Anh không muốn sao?”

“Ý anh là……”

“Vậy em có thể tim…… anh trai được không?”

“……”

Sau một hồi im lặng, Trương Mâu Viễn bỗng nhiên ôm mặt Vương Biên Ánh, phi thường chính đáng nói: “Càng không thể đi tìm Vương Phương Hồn.”

Ngoan ngoãn nâng cổ, Vương Biên Ánh có chút mê mang ừ một tiếng, bỗng nhiên thật cẩn thận thò lại gần hôn Trương Mâu Viễn một ngụm, cười rộ lên như đứa trẻ được ăn kẹo.

Cảm giác mềm mại nháy mắt làm đầu óc Trương Mâu Viễn trong ong một tiếng, cả người đều nháy mắt ngây dại.

Vương Biên Ánh chiếm tiện nghi không có cái gì khác thường, ôm lấy cổ Trương Mâu Viễn, phi thường vui vẻ cọ cọ.

Không hề nhận thấy được Trương Mâu Viễn đang cứng đờ cùng không dám tin tưởng, cuối cùng mới phát hiện không đúng.

Có chút nghi hoặc cúi đầu, Vương Biên Ánh duỗi tay sờ sờ nơi nào đó làm mình thấy tương đối kỳ quái, lại bị Trương Mâu Viễn nắm chặt tay.

“Ô……”

Lực tay Trương Mâu Viễn có hơi mạnh, vành mắt Vương Biên Ánh nháy mắt liền đỏ, trông vô cùng ủy khuất đáng thương.

Vội vàng buông ra tay, giọng nói của Trương Mâu Viễn có chút hoảng loạn: “Không sao, anh…… Anh…… Em…… Biên Ánh……”

Sau khi tay được buông ra, Vương Biên Ánh cuối cùng vẫn sờ được vào đồ vật đang cương cứng kia, có chút nghi hoặc nhéo một chút.

“Tê ——”

Không biết nên làm thế nào cho phải, Trương Mâu Viễn một bên muốn lấy tay Vương Biên Ánh ra, một bên lại sợ hắn sẽ khóc nhè, cuối cùng vẫn tùy ý để đối phương nhéo côn ŧᏂịŧ mình, bắt đầu thăm dò sờ soạng.

Ánh mắt ngây thơ, Vương Biên Ánh không biết đã xảy ra cái gì, cúi đầu, thậm chí còn muốn lột quần hắn ra xem là cái gì, thuần khiết đến mức tận cùng rồi lại mang theo dâʍ ɖu͙©, làm người thậm chí có loại ý muốn hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng xúc động.

Dù sao……

Cậu cũng sẽ không hiểu.

Càng sẽ không phản kháng.

Yết hầu có chút khô khốc, Trương Mâu Viễn bỗng nhiên hôn lên trán Vương Biên Ánh, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Hắn muốn trở thành người quan trọng nhất bên cạnh Vương Biên Ánh, nhưng thân phận anh trai đã bị chiếm, huống chi chỉ cần suy nghĩ một chút, nếu sau này Vương Biên Ánh thích người khác, không dính hắn nữa, chạy tới dính người khác, Trương Mâu Viễn liền cảm thấy trong lòng vô cùng không thoải mái.

Cho dù là Vương Phương Hồn, Trương Mâu Viễn đều có chút khó chịu, nhưng tính cách hắn chính trực, tự nhiên sẽ không cho phép anh em của mình gặp lại sau một thời gian dài xa cách.

Nhưng hắn vẫn muốn là sự tồn tại quan trọng nhất bên cạnh Vương Biên Ánh…… Thân phận bạn đời, tựa hồ là ý tưởng phi thường phù hợp.

Đến nỗi Vương Biên Ánh đang trộm cởϊ qυầи áo hắn, muốn nhìn một chút trong quần anh Mâu Viễn rốt cuộc ẩn giấu cái gì, hắn cũng không có phản kháng.

Nhìn đến dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Trương Mâu Viễn, Vương Biên Ánh tựa hồ có chút không hiểu: “Chỗ này của anh rất kì quái nha……”

Nâng nó lên một cách lơ đễnh, Vương Biên Ánh thập phần không hiểu: “Nó không giống của em.”

Nhưng là cụ thể không giống chỗ nào, Vương Biên Ánh lại nói không nên lời, chỉ có thể cởϊ qυầи của mình ra, lộ ra dươиɠ ѵậŧ phấn nộn: “Không giống nhau.”

Gần như là bị ma quỷ ám ảnh, duỗi tay an ủi côn ŧᏂịŧ phấn nộn của Vương Biên Ánh, ngón tay thô ráp chậm rãi lướt qua những nơi mẫn cảm, khiến tiểu gia hỏa rùng mình.

“Anh ơi…… rất kì lạ……”

Trên mặt lập tức đỏ bừng, Vương Biên Ánh hé miệng, nhỏ giọng thở dốc.

Lúc này cậu cũng không có lực để có thể chú ý tới côn ŧᏂịŧ của Trương Mâu Viễn, chân mềm nhũn liền ngồi ở trong lòng ngực hắn, trên mặt mê mang lại mang theo du͙© vọиɠ.

Bắp đùi mềm thịt vừa vặn kẹp chặt côn ŧᏂịŧ cương cứng, bị xóc một chút Vương Biên Ánh theo bản năng ôm lấy bả vai Trương Mâu Viễn, hô hấp đều có chút nóng nừng..

Côn ŧᏂịŧ bị đối phương mang theo kỹ xảo an ủi, Vương Biên Ánh chưa từng an ủi qua căn bản không biết cổ kɧoáı ©ảʍ này là chuyện gì, chỉ có thể ghé vào trong lòng ngực hắn, thành thật rêи ɾỉ.

“Ân Anh ơi…… Thật thoải mái…… Biên Ánh thật thoải mái……Chỗ đi tiểu bị ca ca làm cho thật thoải mái……”

Tiểu hài tử không có kiên trì bao lâu, cả người liền run rẩy: “Ô Anh…… Không cần lộng…… Biên Ánh muốn đi tiểu…… Anh ơi……”

Biết cậu mau bắn, Trương Mâu Viễn không có dừng lại, ngược lại tốc độ an ủi càng nhanh, vật nhỏ đã bắt đầu phun ra chất lỏng, thẳng đến khi ngón tay Vương Biên Ánh đột nhiên chế trụ phía sau lưng hắn, sau khi nức nở một tiếng, liền bắn ra tay hắn.

Thoát lực dựa vào người Trương Mâu Viễn, Vương Biên Ánh cả người đều ngốc ngốc, hiển nhiên chưa thoát khỏi cao trào.

Ôm lấy Vương Biên Ánh, Trương Mâu Viễn khàn giọng, hơn nửa ngày mới hỏi: “Biên Ánh, em thích anh không?”

Cả người ấm áp, thập phần thoải mái, Vương Biên Ánh liếʍ liếʍ môi: “Thích anh……”

“Vậy Biên Ánh có thể giúp anh không?”

Ngẩng đầu, Vương Biên Ánh lên tiếng: “Có thể nha.”

Chính là cậu không biết nên giúp thế nào,khi bị Trương Mâu Viễn bế lên còn có chút không biết làm sao, khi đùi mềm mụp kẹp lấy côn ŧᏂịŧ nóng bỏng, còn theo bản năng kẹp chặt.