Chương 46: Muốn Sờ Vào!

nhóm dịch: bánh bao

Triệu Tú Phương nhịn không được bĩu môi, cô ta cười gượng một tiếng, “Nghe nói năm nào cô cũng không đạt à?”

Lâm Khê liếc Triệu Tú Phương một cái, “Cô tin đó là thật à? Cô chưa từng thấy qua thế gian đúng là đơn thuần. Tôi và con gái mà mẹ kế sinh ra chung một lớp học, nếu tôi học vượt cô ta, thì tôi về nhà có thể sống tốt hay sao?”

Tình huống chân thật cô không biết, dù sao cũng không cản trở việc cô nói bậy, bọn họ còn có thể đi tìm chứng cứ sao?

Tạ Khải Minh rũ mắt nhìn cô, anh đã để người ta điều tra chứng minh. Lúc Lâm Khê còn đọc sách thật vậy...

Nếu nói kiêng kỵ mẹ kế, thi đứng áp chót cũng được, nhưng mỗi lần cô đều đếm ngược từ dưới lên.

Ăn cơm xong, Triệu Tú Phương chen chúc Lâm Khê tranh nhau rửa chén, sợ Lâm Khê lại biểu hiện.

Lâm Khê liền cầm chổi quét qua phòng ăn và trước phòng, giương mắt nhìn Tạ Khải Minh ở cửa sương phòng gọi cô.

Lâm Khê liền bỏ chổi đi theo, “Chuyện gì?”

Tạ Khải Minh đưa cho cô một quyển sổ và một cây bút anh hùng, “Giúp tôi ghi sổ sách một chút.”

Lâm Khê: “Anh không biết viết sao?”

Tạ Khải Minh mở mắt nói dối, đưa bàn tay to đến trước mặt cô mười ngón tay giật giật, “Ngón tay đau.”



Lâm Khê bĩu môi nhưng cũng ngoan ngoãn viết cho anh, khi viết đến đáy hòm của vợ, cô không nhịn được đỏ mặt, “Hai mươi đồng kia tôi trả lại cho anh.”

Tạ Khải Minh không để ý tới, tiếp tục đọc đồ mua cho bà ngoại Lâm Khê, cùng với chi phí anh mời khách ăn cơm, còn có người khác đưa đồ cho anh.

Anh vừa nói, vừa đi đến bên cạnh Lâm Khê nhìn cô viết chữ.

Chữ của cô rất đẹp!

Trong mắt Tạ Khải Minh, đây là thành quả của việc luyện thư pháp, tuyệt đối không phải là một nữ sinh bình thường có thể viết ra.

Tạ Khải Minh đã xem qua mẫu đơn Lâm Khê tự điền vào, chữ kia... Thảm không đành lòng nhìn.

Cô cúi đầu viết rất nghiêm túc, tư thế ngồi cực kỳ chuẩn mực, hơi cúi đầu, cần cổ trắng như tuyết ở trước mắt anh tản ra ánh sáng mềm mại, giống như đang quyến rũ anh vậy.

Anh muốn sờ, nhưng vẫn nhẫn nhịn.

Sau khi viết xong, Lâm Khê không nghe thấy giọng nói, liền quay đầu nhìn anh, “Còn nữa không?”

Cô từ trong mắt anh nhìn thấy một loại nguy hiểm, ánh mắt anh có chút nóng rực, mang theo vài phần... Mong muốn.

Cô lập tức nhớ tới tiếp xúc thân mật tối qua, theo bản năng nắm chặt cây bút.

Tạ Khải Minh lại dời tầm mắt, đọc thêm mấy tên vật phẩm và giá cả để cô viết vào, ngoại trừ mẹ Tạ cho, anh còn phải mua thêm đồ ăn cho bà ngoại Lâm Khê.