Chương 47: Hai Người Khác Nhau?

nhóm dịch: bánh bao

Buổi chiều Tạ Khải Minh dẫn Lâm Khê đến cửa hàng bách hóa trong huyện, để cô cần cái gì thì mua cái đó, anh bỏ tiền ra.

Vốn dựa theo kết quả điều tra, Lâm Khê hẳn là kẻ tham lam. Khi cô đi theo ba và mẹ kế trong thành phố, trên người không có tiền, ghen tị với em gái và em trai đều có tiền thì cô không có. Vì muốn tiền tiêu vặt, đôi khi sẽ khóc lóc, cuối cùng mẹ kế sẽ cho cô một đồng để trấn an.

Nhưng Lâm Khê đi theo anh vào cửa hàng bách hóa, căn bản không có bao nhiêu hứng thú.

Cô chỉ lén anh mua đồ vệ sinh cá nhân nữ, còn dùng tiền và phiếu để mua một chiếc áo vest nữ, chứ không mua thêm bất cứ thứ gì khác.

Điều này hoàn toàn khác hẳn với tính cách của cô.

Tạ Khải Minh đứng trước quầy giày da, nhìn thoáng qua, nói với Lâm Khê: “Mua một đôi giày da.”

Lâm Khê lắc đầu: “Không cần không cần.”

Cô chỉ đang nằm mơ, một người qua đường mà thôi, chờ trở về hiện đại cô có bao nhiêu giày da tùy tiện đeo hết. Cô nhìn ra được, giày da ở quầy này căn bản không tốt lắm, kiểu dáng cũ kỹ, có thể chất lượng không tệ, nhưng da rất bình thường.

Tạ Khải Minh cho rằng cô chướng mắt, hơi gật đầu, “Lần sau đi thành phố hoặc tỉnh mua.”

Lâm Khê: Tôi không có ý đó.



Tạ Khải Minh xách đồ mua về, lại dẫn cô đến phòng chụp ảnh quốc doanh chụp ảnh.

Lâm Khê càng kháng cự.

Ai muốn chụp ảnh với anh chứ! Lại không cầm về được!

Nhìn cô kháng cự chụp ảnh như vậy, ánh mắt Tạ Khải Minh càng thêm thâm trầm, dựa theo điều tra, Lâm Khê từng rất muốn chụp ảnh, mẹ kế lấy lý do một tấm ảnh phải hết năm đồng nên từ chối.

Kết quả, tất cả mọi người trong nhà đều có ảnh riêng của mình, cô không có, cô còn hận muốn chết, thề sau này sẽ chụp rất nhiều ảnh làm bọn họ tức chết.

Nhưng lúc này, cô lại không muốn chụp ảnh, hơn nữa không giống như cố ý, mà thật sự không có hứng thú.

Tạ Khải Minh vẫn dẫn cô chụp hai tấm ảnh đôi, lại để cô tự chụp một tấm ảnh riêng.

Lúc chụp ảnh cho Lâm Khê, Tạ Khải Minh đứng sau lưng thầy chụp ảnh, cứ như vậy nhìn Lâm Khê đang ngồi ở đó mỉm cười, anh có thể khẳng định cô và Lâm Khê trước kia giống như hai người khác nhau.

Trước kia Lâm Khê tự ti khϊếp đảm, chụp ảnh né tránh không dám nhìn ống kính, một tấm ảnh trên hồ sơ đều u ám ủ rũ, không tự tin tươi sáng như bây giờ.

Tạ Khải Minh có chút nghĩ không thông.