Chương 4: Mê người

Đỗ Lưu Minh vốn dĩ chỉ muốn tìm cái cớ nào đó để nói chuyện, khiến cho nàng ngẩng đầu lên, để hắn có thể tiếp tục nhìn gương mặt xinh đẹp kia, thế mà lại bị cô gái nhỏ này dùng một câu nói ngắn ngủi làm cho du͙© vọиɠ bốc hỏa, hạ thân cương cứng đến mức phát đau.

Hắn nhìn tới La Phóng lại một lần nữa cúi đầu làm lộ ra cần cổ trắng nõn như tuyết, liều mạng cắn răng nhịn xuống, thầm nghĩ nếu như vết thương của hắn không đến nỗi nào thì đã nhào đến đem tiểu yêu tinh này làm mấy lượt cho thỏa.

Nhưng giây tiêp theo hắn lại cảm thấy chính mình quả thật bỉ ổi, cũng đã lăn lộn trên đời 30 năm, vậy mà có thể đối với một nữ sinh còn đang học trung học chưa hiểu biết sự đời động dục, đúng là càng sống càng thụt lùi mà. Đỗ Lưu Minh tự mình đấu tranh tư tưởng kịch liệt, hắn phải tìm một chủ đề nghiêm túc nào đó để dời đi lực chú ý, đành hỏi tiếp:

“Là ai nói em đến cứu tôi?”

“Thư người đó viết ở trên bàn, Đại ca ca có thể tự mình xem.” Cô gái nhỏ đang bận rộn giữa đống băng gạc và vết thương của hắn, làm gì còn hơi sức để ý để hắn nữa, thế nhưng như vậy lại khá hợp ý của Đỗ Lưu Minh.

Hắn chuyển tầm mắt, quả nhiên nhìn thấy trên bài có một bức thư, phong bì là loại chuyên dụng bình thường nhất, trên đó có dấu hiệu của bưu cục Lạc Dương, ngày gửi là vào nửa tháng trước.

Đỗ Lưu Minh lấy thư ra, đầu tiên là sửng sốt, bởi vì thư này được viết bằng bút lông, nhìn nhìn một chút nội dung thư, cảm giác như đọc phải một bức thư đến từ thiên giới vậy, đại khái chính là vị bán tiên này tính ra Đỗ Lưu Minh hắn nửa tháng sau sẽ gặp nạn sát thân, nên đành nhờ vả La Phóng cô gái nhỏ này ban cho hắn chút ân tình, kèm theo là 2000 tệ, xem như thù lao cho nàng.

Lạc Dương, Đỗ Lưu Minh trong lòng có vài suy nghĩ, thủ hạ dưới trướng hắn đúng là có một tên thần côn, trước đó không lâu còn dùng danh nghĩa của hắn quyên tiền tu sửa một ít miếu hoang để tích chút công đức, tốn cũng không ít tiền. Lúc nãy ở trong hẻm nhỏ hắn còn đang mắng tên đàn em kia tiêu tiền vô ích, vậy mà bây giờ… thật sự linh nghiệm vậy sao?

La Phóng xử lý xong vết thương cuối cùng, nhìn thấy Đỗ Lưu Minh còn đang chăm chú nghiền ngẫm lá thư kia, liền nhẹ tay nhẹ chân thu dọn đồ đạc, đi vào nhà tắm tẩy rửa trước.

Đây là vật duy nhất nàng có thể tin tưởng, là nàng lấy từ hệ thống ra, Đỗ Lưu Minh chính xác đã từng chi một số tiền cho vài ngôi chùa hoang ở Lạc Dương, mấy ngày trước trụ trì của ngôi chùa này cũng vừa viên tịch, liền tạo thành logic chặt chẽ, người chết không thể đối chứng, người đàn ông này có nghi ngờ đến đâu đi nữa cũng không có cách nào moi ra nửa điểm sai lầm được.

Đỗ Lưu Minh nheo nheo mắt tính toán, việc quan trọng trước mắt vẫn là liên lạc với mấy tên thuộc hạ đáng tin cậy, xử lý cục diện rối rắm sau khi hắn mất tích tạo ra. Đây là thời điểm căng thẳng nhất, hắn cần phải nhanh chóng xuất hiện để trấn an mọi người, cũng phải tra rõ nguồn gốc của bức thư này, cả đời này hắn chưa bao giờ tin vào quỷ thần, càng đừng nói đến cái tên bán tiên từ đâu đó chui ra.

Vì thế Đỗ Lưu Minh một lần nữa đem ánh mắt hướng về cửa nhà tắm, hơi nước bốc lên đem ánh đèn trong phòng càng thêm mờ ám, cũng làm cho cửa kính giống như một mảng pha lê bị làm đυ.c.

Đỗ Lưu Minh nhìn chằm chằm cửa kính đυ.c ngầu đó, trong lòng thầm nhủ đợi cô gái nhỏ đi ra liền mượn di động của nàng, trước tiên là gọi cho A Đại, sau đó là Lão Tam, những thứ cần nói, những chuyện cần dặn dò, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, hắn đã có thể sắp xếp thật rõ ràng trong đầu.

Thế nhưng chờ cho đến lúc cánh cửa cũ kĩ kia phát ra tiếng vang kẽo kẹt chói tai, Đỗ Lưu Minh lại ngây ngẩn cả người.

Cô gái nhỏ mặc một cái áo thun nam ngắn tay cũ, trên người mặc dù đã lau khô nhưng vẫn có thể nhận thấy được hơi nước đang bốc lên, từng thớ vải mềm mại cũng vì vậy mà bám sát vào thân thể nàng, đem sự đối lập giữa tuổi tác và thân hình đầy đặn nảy nở phát dục thật tốt bại lộ trước mặt Đỗ Lưu Minh đến không chừa lại chút nào.

Mái tóc ướt được tùy tiện buộc lại phía sau đầu, khiến khuôn mặt La Phóng càng thêm phần thanh tú, mà cặp mắt đào hoa kia, giờ phút này lại ướt đẫm hơi nước, bộ dáng tựa như vừa mới được ai đó hung ăn âu yếm qua.

Một món báu vật như thế này… mê người như thế này…

Dục hỏa mới vừa được đè ép xuống của Đỗ Lưu Minh lại một lần nữa bùng dậy, càng cháy càng mãnh liệt, đem tất cả những tính toán, những bài bố lý trí trong đầu hắn thiêu rụi toàn bộ.

“Đến đây, La Phóng, đến chỗ ca ca bên này nào.”

Âm thanh của hắn khàn đặc đến kỳ lạ, ngữ điệu cố ý che giấu du͙© vọиɠ kia cũng làm người nghe phải nổi da gà.