Chương 6

Đỗ Lưu Minh suýt nữa thì phung phải một ngụm bạc trắng.

Nghĩ đến chuyện Đỗ Lưu Minh hắn, một lão đại phong lưu khoái hoạt từ xưa đến nay, đã bao giờ rơi vào tình cảnh muốn lên giường với con gái mà còn phải viết giấy nợ như thế này đâu?

Nhưng bây giờ ở dưới hiên nhà người ta, hắn cũng chỉ có thể gật đầu mà chấp nhận vậy.

Cô gái nhỏ cảm thấy thỏa mãn, cuối cùng cũng để lộ ra bộ dáng vui vẻ đầy ý cười. Đỗ Lưu Minh thấy La Phóng vui vẻ, nhân cơ hội dùng chóp mũi cọ cọ gương mặt mềm mại của nàng, ra hiệu cho nàng cởi bỏ qυầи ɭóŧ cho mình, cầm lấy côn ŧᏂịŧ đã sớm đứng thẳng của hắn.

La Phóng vừa mới tắm rửa xong, bàn tay có chút lạnh, phủ lên thân côn ŧᏂịŧ liền đem đến một trận kɧoáı ©ảʍ vừa tê dại vừa sung sướиɠ, Đỗ Lưu Minh nhịn không được hít sâu một hơi, thiếu chút nữa liền rên thành tiếng.

Không cần chỉ dẫn, La Phóng cũng đã bắt đầu động tác lên lên xuống xuống, Đỗ Lưu Minh thấy vậy, cũng khen ngợi mà hôn hôn một chút lên cánh môi mềm mại của nàng, hai tay hắn cũng không có quy tắc mà bắt đầu ở khắp nơi vuốt ve, cuối cùng vói vào bên trong vạt áo của nàng, nắm lấy một bên no đủ, đầy đặn bắt đầu xoa nắn.

Động tác của La Phóng nhất thời dừng lại một chút.

Thân thể của nàng đã trải qua cải tạo của hệ thống, độ nhạy cảm cũng theo đó mà được điều chỉnh lên mức tối đa, Đỗ Lưu Minh chỉ vừa chạm đến ngực nàng, đồng thời tại nơi đó chơi đùa bóp nhẹ một chút, nàng liền giống như một vũng nước xuân mềm nhũn dựa vào trong ngực hắn, đôi mắt đào hoa cũng nhanh chóng dâng lên một lớp sương mờ che phủ, La Phóng đành phải chắn chặt môi, kiềm chế để không phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Đỗ Lưu Minh đem mọi biến hóa của nàng thu hết vào trong mắt, một bên kinh ngạc với sự nhạy cảm của cô gái nhỏ, một bên trào lên niềm vui thích ác độc, muốn làm cho nàng bộc lộ nhiều hơn nữa biểu tình mê người đó.

Vì thế hắn cúi người hôn lên môi La Phóng, cô gái nhỏ này đương nhiên không hề có kinh nghiệm hôn môi, khoang miệng vừa bị đối phương xâm lượt một cái, liền lập tức buông vũ khí đầu hàng, chỉ biết thuận theo động tác của người đàn ông này dây dưa, sau khi hôn môi kết thúc, trên người La Phóng quả thật không có một chỗ nào mà không mềm nhũn.

Động tác tiếp theo, ở trên ghế có chút không thuận tiện để thực hiện, Đỗ Lưu Minh mạnh mẽ đem cô gái nhỏ trong lòng bế lên, một đường đưa bến bên giường rồi buông ra.

La Phóng nằm ở trên giường, nhìn thấy miệng vết thương của hắn có vài nơi băng gạc đã bị nhiễm đỏ, mơ hồ thấy được máu đang chảy, vừa muốn đứng dậy lại bị người đàn ông này ấn xuống nằm trở lại trên trường, đành phải ở trong lòng yên lặng mà cảm thán, nam chủ của H văn đúng là luôn tràn đầy sinh lực mà.

Đỗ Lưu Minh từ trên cao nhìn xuống, trên người hắn tuy rằng khắp nơi đều là vết thương, nhưng khí thế cường giả vẫn còn đó, trên gương mặt so với nữ nhân còn đẹp hơn vài phần tràn đầy ý vị không nỡ. Hắn thay đổi chủ ý rồi, hôm nay dù hắn không thể nào ăn sạch cô gái nhỏ nàng, hắn cũng phải lưu lại cho nàng một buổi tối vĩnh viễn không thể nào quên được.

Vạt áo bên dưới bị nhất lên, cho đến khi hai bầu ngực đầy đặn no đủ bại lộ trong không khí, Đỗ Lưu Minh đem một góc áo nhét vào miệng La Phóng, thấp giọng ra lệnh cho nàng:

“Cắn.”

Cô gái nhỏ quả nhiên ngoan ngoãn đem góc áo kia cắn chặt trong miệng, Đỗ Lưu Minh yêu chết bộ dạng vừa động tình lại vừa nghe lời này của La Phóng, nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ lên khóe miệng của nàng.

“Ngoan, ca ca sẽ hầu hạ em thật tốt.”