Chương 6.2

Dứt lời người đàn ông liền cúi người, ngậm lấy một bên nhũ hoa của La Phóng, dùng đầu lưỡi trêu đùa nhũ đỉnh mềm mại màu hồng phấn, thỉnh thoảng mυ"ŧ nhẹ một chút. Đỗ Lưu Minh chỉ cần dựa vào tần suất run rẩy của cô gái nhỏ liền biết khi nào nên dùng sức, khi nào nên nhẹ nhàng. Khi nghe được tiếng rêи ɾỉ yêu kều của La Phóng đôi lúc do nhịn không được bật ra, trong lòng hắn lại có cảm giác giống như đang nhận được phần thưởng gì đó rất lớn vậy.

Khi Đỗ Lưu Minh lần thứ hai nhổm dậy, liền nhìn thấy La Phóng hai mắt rưng rưng, thân thể mềm nhũn, nhưng vẫn như cũ nhớ rõ lời hắn nói, đem góc áo ngoan ngoãn cắn chặt trong miệng, rõ ràng là bộ dáng của một cô gái dâʍ đãиɠ nhưng lại hết sức ngoan ngoãn. La Phóng vô thức vặn vẹo cơ thể, ước gì có thể đem một bên nhũ hoa đầy đặn đang bị vắng vẻ kia đưa đến trong miệng người đàn ông này. Đỗ Lưu Minh nhìn đến đỏ cả mắt, côn ŧᏂịŧ cũng cương cứng đau đớn, nhưng vẫn phải cúi xuống tiếp tục hầu hạ tiểu tổ tông này thoải mái cái đã.

Một bên ngực khác cuối cùng cũng được yêu thương, La Phóng rốt cuộc cũng vừa lòng, tiếng rêи ɾỉ cũng tựa như con mèo nhỏ được gãi sướиɠ mà ngâm nga, phát ra sự thỏa mãn của mình. Đỗ Lưu Minh liền biết rằng đôi gò bồng đảo của nàng đã chịu kí©h thí©ɧ đến cực hạn, không thể tiếp tục trêu đùa được nữa. Vì thế hắn không chút nào lưu luyến, một đường khẽ hôn xuống phía dưới, hôn đến mép qυầи ɭóŧ đang bao bọc khu rừng bí ẩn kia, sau đó lại cắn một góc quần, kéo xuống chiếc quần trắng sớm đã ướt đẫm bởi dâʍ ŧᏂủy̠.

Nơi bí ẩn của cô gái nhỏ rất ít lông, cũng không nhìn thấy sắc tố sậm màu nào, chính là một huyệt động ửng hồng xinh đẹp, Đỗ Lưu Mình chính xác tìm được vị trí của âm đế, nhẹ nhàng thổi một hơi khí, sau đó liền thấy cô gái nhỏ run rẩy co rúm người lại một chút, cửa hoa huyệt run run mà trào ra một ít dâʍ ŧᏂủy̠.

“Đừng sợ, ca ca sẽ làm cho em sung sướиɠ nhé.”

Đỗ Lưu Minh cúi đầu ngậm lấy âm đế nhỏ, dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn một chút. La Phóng chưa từng trải qua kí©h thí©ɧ như thế này, lập tức kêu lên một tiếng “A”, góc áo trong miệng cũng quên không cắn nữa.

Kɧoáı ©ảʍ không rõ này gần như muốn nuốt trọn toàn bộ cơ thể của La Phóng, khiến nàng theo bản năng muốn bỏ trốn, lại bị người đàn ông nọ gắt gao đè lại. Nàng cảm thấy bản thân như đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ giữa biển lớn đầy sóng gió, lý trí cùng suy nghĩ của nàng hoàn toàn biến mất trước loại kɧoáı ©ảʍ ngập tràn này. La Phóng chỉ có thể một bên khóc một bên cầu xin tha thứ, nàng chỉ mong sao hắn có thể dừng tay lại:

“Không được… không được… Thật sự không được… không được mà…”

Đây cũng có thể tính là xin tha ư? Bất kể một người đàn ông nào nghe thấy những tiếng rêи ɾỉ kiều mị này của nàng, cũng chỉ có thể có một suy nghĩ đó là hung hăn mà làm nàng, làm sao có thể dừng tay lại được. Đỗ Lưu Minh ngẩng đầu, thấy bộ dáng của cô gái nhỏ được yêu thương đến lợi lại, càng thêm hưng phấn. Hắn đầu tiên dùng môi nhẹ nhàng ngậm lấy, mυ"ŧ vào hạt đậu nhỏ đáng thương kia, cho đến nghe được âm thanh kiều mị run rẩy xin tha của La Phóng mới dừng lại, như cũ dùng chất giọng dỗ dành đến nói với nàng:

“Cầu xin tôi đi, cầu xin tôi tha cho em.”

Đây đương nhiên cũng là âm mưu của Đỗ Lưu Minh, tên đàn ông này chẳng qua chỉ là muốn nghe cô gái nhỏ này dùng ngữ điệu mềm mạnh đó gọi tên hắn, mà người đang ý loạn tình mê là La Phóng quả nhiên liền nhượng bộ, thân đang chìm trong bể tình ái, nàng chấp nhận tin theo lời nói lừa gạt đó, xem nó như cọng rơm cứu mạng nàng.