Chương 1: Cô Ấy Chết Rồi

Edit: Tiểu Mộc Nhi

Bầu trời có mây đen bao phủ

Trong phòng bệnh trên tầng cao nhất của bệnh viện, cạnh cửa sổ sát đất, một cô gái gầy gò mặc áo bệnh nhân nhìn ra bên ngoài, đưa tay ra, gió mát lướt qua đầu ngón tay của cô.

"...Tôi không biết liệu mình còn có thể ngắm cơn mưa này không."

Nam Khanh gần như sắp không chịu nổi rồi.

Cái thân xác tàn tạ này không thể chống đỡ được nữa.

Một tiếng sấm lớn vang lên, cơn mưa nặng hạt ập xuống, người đi đường hoảng sợ tìm chỗ trú mưa.

Trước cửa sổ kính trong suốt của khu bệnh viện, cơ thể của một cô gái từ từ ngã xuống.....

"Uy, linh hồn này thật phi phàm, đáp ứng yêu cầu của người, hệ thống có cần tuyển chọn không?"

"Được." Một giọng trẻ con lạnh lùng đáp lại.

Nam Khanh cho rằng thế giới chết chóc sẽ tối tăm, nhưng khi cô mở mắt ra lần nữa, cô đã đến một nơi tuyết trắng, trắng xóa vô tận và cô không biết đó là nơi nào.

Thiên đường?

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng của một đứa trẻ từ bốn phía truyền đến: "Nam Khanh, cô đã ở trong phòng bệnh nhỏ hai mươi năm rồi, có muốn một thân thể khỏe mạnh không?"

Nam Khanh đứng trong không gian trống, cô liếc nhìn xung quanh sau đó trả lời một cách lạnh lùng: "Muốn"

Tất nhiên là cô muốn rồi.

Điều cô khao khát và ghen tị nhất chính là cơ thể khỏe mạnh của người khác.

Nhưng chỉ muốn là có thể đưa cô một cơ thể khỏe mạnh hay sao? Trên thế giới này còn có chuyện tốt thế ư?

Hệ thống nghe được câu trả lời của cô, liền biết được vị kí chủ này có hy vọng ký khế ước.

Nhị Nhị: "Xin chào, để tôi tự giới thiệu, tôi là Nhị Nhị, hệ thống hỗ trợ nam, cô có muốn làm kí chủ của tôi không? Tôi sẽ cho cô một cơ thể khỏe mạnh, cô có thể nhìn và làm tất cả những gì mà cô không thể làm trước đây , đổi lại cô phải hoàn thành các nhiệm vụ mà tôi đưa ra."

Nam Khanh nhanh chóng tiêu hóa lời hệ thống nói, hỏi: "Nhiệm vụ gì?"

"Cứu lấy nam phụ, thay đổi kết cục của vai nam phụ trong cốt truyện cũ."

Nam phụ, một nhân vật đáng thương, không biết là để tôn lên nhan sắc và tài năng của các nữ chính hay sao mà khi nam phụ nhìn thấy nữ chính đều yêu đến chết đi sống lại và cái kết luôn bi thảm. Nam phụ hoặc là cô độc đến già hai là vì nữ chính mà chết một cách oan uổng.

Nam phụ nảy sinh oán hận vì vậy đã tạo nên hệ thống cứu vớt nam phụ.

Nhị Nhị vốn định giới thiệu cô ấy một cách cẩn thận và từ từ thao túng tâm lý cô ấy, nhưng trước khi nó tiếp tục nói, Nam Khanh đã lên tiếng.

“Được.”

Được? Cô sẵn sàng trở thành ký chủ của nó rồi?



Nhị Nhị rất vui: "Được rồi, vì cô đã đồng ý, tôi sẽ ký khế ước với cô ngay bây giờ."

Như sợ rằng Nam Khanh sẽ hối hận, Nhị Nhị đã nhanh chóng ký hợp đồng.

"Khế ước thành công, mời ký chủ đi đến thế giới đầu tiên, đúng rồi, nhân tiện nhắc nhở một chút, nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ, ta có quyền tiêu diệt linh hồn của cô, cô liền biến mất khỏi 3000 thế giới không còn tăm tích."

Giọng của Nhị Nhị lúc này bắt đầu trầm xuống.

Chuyện quan trọng như vậy, trước kia nó không nói bây giờ lại nói?

Nam Khanh cười nhẹ, suy cho cùng đã chết qua một lần, nếu cô đã có được một cơ thể khoẻ mạnh thì cô chắc chắn hoàn thành tốt nhiệm vụ để sống tiếp, sẽ không có ngày bị trừng phạt mà biến mất.

Nhị Nhị cho rằng Nam Khanh sẽ có một số phản ứng nhưng cô ấy lặng lẽ nhắm mắt lại, đợi nó đưa cô đến giới đầu tiên để hoàn thành nhiệm vụ

Trực giác mách bảo Nhị Nhị rằng ký chủ này không tầm thường, có lẽ mạnh hơn các ký chủ trước đó mà nó gặp.

Nhị Nhị đang mong chờ Nam Khanh sẽ mang đến những điều bất ngờ gì cho nó trong khi làm nhiệm vụ.

........

Mặt trời thiêu đốt, Nam Khanh mở mắt ra liền bị ánh nắng làm chói mắt, cô dùng tay che mắt lại sau đó muốn tìm chỗ tránh đi, cơ thể cô không cho phép cô được đứng dưới ánh nắng mặt trời.

Đi được vài bước Nam Khanh mới nhớ ra, đây không phải là cơ thể của cô nữa, cô sớm đã chết rồi.

Lúc này, trên thao trường một người mặc đồng phục huấn luyện nói: Nghỉ ngơi 20 phút, không được đi quá xa, một lúc sau phải tập hợp trong 10 giây nếu không sẽ bị phạt đứng tư thế quân đội trong nửa giờ.

Nam Khanh sững sờ, đây là huấn luyện quân sự sao?

"Đúng vậy."

Tim Nam Thanh lại đập nhanh hơn, cô có phần mong chờ nhiệm vụ của mình rồi.

Đây là thế giới hiện đại, tên của cơ thể này cũng là Nam Khanh, là một cô gái giàu có.

Sau khi Nhị Nhị giới thiệu thông tin về Nam Khanh, nó bắt đầu giới thiệu nhiệm vụ: "Nam phụ của thế giới này là con trai của một gia đình có tiếng ở thành phố A, tên Cố Mục Lâm là bạn trai của nữ chính khi đang học đại học. Nhưng sau khi tốt nghiệp nam phụ ra nước ngoài, mẹ anh biết sự tồn tại của nữ chính liền sỉ nhục cô ấy và bắt phải chia tay với Cố Mục Lâm."

"Cố Mục Lâm ở nước ngoài không biết tại sao mình lại bị nữ chính chia tay, hiện tại anh đang ở nước ngoài và không thể trở về được. Đợi lúc anh trở về thì phát hiện người phụ nữ mình yêu đã cùng chú mình ở bên nhau rồi."

Nam Khanh chớp chớp mắt, đây không phải cuốn tiểu thuyết mình từng đọc ở bệnh viện sao?

Nhị Nhị: "Cuối cùng nam phụ Cố Mục Lâm đã bị bôi đen. Anh bị chính chú mình lợi dụng và mất đi quyền thừa kế. Cuối cùng, anh vì đỡ một đòn trí mạng cho nữ chính mà chết."

Đây là cuộc đời của nam phụ, thật bi thảm.

Nam Khanh nghe xong liền muốn cười lạnh một tiếng, nam phụ này địa vị hiển nhiên không thấp, làm sao lại phải tự khiến mình lưu lạc đến bước đường này?



Yêu mù quáng đến hỏng não rồi sao? Thích một người thật sự đến mạng mình cũng không cần?

Nam Khanh ở trong bệnh viện cho đến khi chết, cô chưa từng yêu ai, cùng lắm chỉ đọc vài cuốn tiểu thuyết ngôn tình gϊếŧ thời gian mà thôi. Vì vậy mỗi lần nhìn thấy những âm mưu sinh tử đó, trong lòng cô thật sự đầy dấu chấm hỏi.



Nhị Nhị bắt đâu đưa ra nhiệm vụ: " Hiện tại là giai đoạn đại học vừa mới khai giảng, đang trong thời điểm huấn luyện quân sự, nam phụ và nữ chính còn chưa gặp nhau, nhiệm vụ của cô là ngăn cản nam phụ yêu nữ chính, kể cả yêu rồi, cô cũng phải thay đổi kết cục của nam phụ, cứu anh ta."

"Ồ, tôi biết rồi." Nam Khanh nhàn nhạt đáp, cô đã nghĩ ra nên làm nhiệm vụ thế nào rồi, việc đầu tiên phải làm là ngăn cản nam phụ gặp nữ chính, không gặp thì chắc chắn sẽ không yêu rồi.

Bề ngoài Nam Khanh quá im lặng nhưng trong đầu cô đều là suy nghĩ tích cực.

Nhị Nhị là hệ thống có thể nghe được suy nghĩ của Nam Khanh, nó có chút khó chịu, các ký chủ nó từng gặp trước đây đều hỏi đủ loại câu hỏi nhưng ký chủ này lại không thích hỏi nó a.

"Đúng rồi, nhắc nhở cô một chút, hào quang của nữ chính rất mạnh mẽ, nam phụ rất có thể sẽ bị cô ta thu hút, điều cô cần tập trung là thay đổi kết cục của nam phụ."

"Ân. Đã biết."

Nam Khanh biết rằng thay đổi kết cục của nam phụ là nhiệm vụ quan trọng nhất.

"......"

Có chút yên tĩnh, Nhị Nhị cảm thấy không quen a.

Chắc do mới tiếp xúc, sau khi quen thuộc có lẽ ký chủ của nó sẽ nói chuyện nhiều hơn thôi.

Nam Khanh đứng dưới gốc cây, cô đưa tay ra phơi nắng, ánh nắng ấm áp, đã lâu cô không được tiếp xúc với ánh nắng thế này rồi, cơ thể khoẻ mạnh thật tốt.

Nhìn vào cốt truyện gốc, Nhị Nhị nhắc nhở: "Trong cốt truyện, nữ chính bị ngã khi huấn luyện quân sự, nam phụ đã cõng cô ấy đến phòng y tế, sự quen biết của họ bắt đầu từ đây."

Nam Khanh khẽ gật đầu, nếu muốn thay đổi kết cục của nam phụ, biện pháp tốt nhất chính là bóp chết khả năng gặp mặt của hai người họ từ trong trứng nước, để hắn cả đời không gặp nữ chính.

"Hai..... Hệ thống...."

"Tên tôi là Nhị Nhị." Nó có chút bất lực.

"Nhị Nhị, nữ chính là cô gái nào? Cô ấy có ở đây không?" Nam Khanh nhìn hàng đống nữ sinh đứng xung quanh mình.

Không đợi Nhị Nhị lên tiếng, Nam Khanh đã khoá chặt ánh nhìn lên một cô gái, cô gái nhìn hơi gầy trong bộ đồ huấn luyện quân sự, trông rất xinh đẹp, cô đang nói chuyện cùng bạn với nụ cười trên môi và cô ấy mang lại một cảm giác rất đặc biệt.

Nhị Nhị: "Nữ chính có phải rất hấp dẫn người khác không?"

Nhìn từ trong đám đông, nữ chính luôn là người bắt mắt nhất, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.

Nam Khanh thấy dây giày của cô ấy bị lỏng, chẳng trách cô ấy sẽ bị ngã khi đang huấn luyện.

Nam Khanh đi tới và vỗ vào vai cô ấy: "Bạn học, dây giày của bạn bị lỏng rồi."

Tô Huy Huy đang nói nói chuyện thì sửng sốt trong giây lát, cô không quen cô gái này.

Tô Huy Huy nhìn xuống dây giày của mình, thực sự bị lỏng vì vậy cô quỳ xuống và buộc dây giày của mình.

Nhắc nhở nữ chính buộc lại giây giày thì cô ta sẽ không ngã nữa sao?

Không, quá ngây thơ, cốt truyện ban đầu luôn là sự tồn tại mạnh mẽ.

Huấn luyện viên thổi còi tập hợp, mọi người nhanh chóng chạy tới và phịch một tiếng, một cô gái nặng nề ngã xuống....