Chương 2: Thế Giới 1: Tổng Tài Mù Quáng Trong Tình Yêu VS Thiên Kim Nhà Giàu

Edit: Tiểu Mộc Nhi

Nam Khanh chỉ cần nghe tiếng vang phát ra cô cũng đã đoán được là đã xảy ra chuyện gì.

Quả nhiên vừa quay đầu lại liền nhìn thấy nữ chính ngã xuống đất, đầu gối bị xây xát một mảng da lớn, lúc này còn đang chảy máu, nhìn vào thật khiến người ta phải xót xa.

Nam Khanh liếc nhìn xung quanh, hầu hết nam sinh đều nhìn qua đây nhưng không biết đâu mới là nam phụ.

Huấn luyện viên bước lên phía trước: "Làm sao vậy? Ngã có nghiêm trọng không?"

Tô Huy Huy ngồi trên mặt đất, chịu đựng đau đớn: "Em....đứng dậy không nổi."

"Nào mọi người đều tránh ra, một vài người giúp đỡ bạn học này đến phòng y tế."

Nam Khanh không nói một lời liền bước lên phía trước: "Thưa thầy, để em đưa bạn ấy đến phòng y tế."

Giáo quan thấy cô là một nữ sinh liền nói: "Lại tìm một bạn học khác đi cùng đi, một cô gái gầy như vậy, liệu có thể đưa bạn học này đến phòng y tế được không?"

"Có thể."

Nam Khanh không muốn chậm trễ nữa, liền đưa tay đỡ người lên.

Tô Huy Huy còn chưa kịp phản ứng đã bị Nam Khanh duỗi tay kéo khỏi mặt đất.

Nam Khanh nhìn thì khá gầy nhưng sức lực thì lớn đến kinh ngạc, chính cô cũng phải ngạc nhiên.

"Nguyên chủ khoẻ như vậy sao?"

"Nguyên chủ là thiên kim đại tiểu thư, tay không nhấc nổi qua vai, cô cảm thấy sức lực cô ấy có thể lớn như vậy sao?" Nhị Nhị lạnh lùng hỏi.

"Được rồi."

Vì thế sức lực mạnh mẽ như vậy là của mình, chỉ có điều trước kia thân thể không tốt nên mới không phát hiện ra chút nào.

Giáo quan thấy vậy, nói: "Được rồi, các em đi đường chậm thôi, chú ý an toàn một chút."

Nam Khanh gật đầu rồi nhanh chóng đưa Tô Huy Huy ra khỏi sân huấn luyện.

Tô Huy Huy bất ngờ khụy chân xuống, hai chân tê liệt vì vậy toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dồn vào người Nam Khanh

Tô Huy Huy có chút ngại ngùng: "Tôi có phải rất nặng không?"

Tô Huy Huy có chút ngại ngùng khi nói chuyện với cô gái này vì trông cô rất lạnh lùng đã thế còn....rất xinh đẹp.

"Không nặng, cô rất gầy, một chút cũng không nặng." Nam Khanh lịch sự đáp lại.

Tô Huy Huy má ửng đỏ: "Vậy thì tốt."

Sau khi đi khỏi sân huấn luyện một đoạn khá dài, Nam Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Thành công đưa nữ chính ra khỏi sân tập, ngăn cản lần đầu gặp gỡ giữa nữ chính và nam phụ.

Một giọng nói của một cậu bé lạnh lùng vang lên trong đầu cô: "Đừng vui mừng quá sớm, phải biết rằng cốt truyện nguyên tác rất lợi hại, nữ chính chắc chắc sẽ thu hút nam phụ."

"Không có việc gì, cứ chờ đó mà xem."

Nam Khanh đưa Tô Huy Huy đến phòng y tế, cô không rời đi ngay lập tức mà đợi một lúc xem nam phụ có xuất hiện hay không.



Bác sĩ của trường đang rửa vết thương cho Tô Huy Huy, Tô Huy Huy ngồi đó có chút xấu hổ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô gái đang nhắm mắt ngồi trên ghế.

"Bạn học, cảm ơn bạn."

"Bạn học đưa tôi đến phòng y tế, có thể cho tôi biết tên của bạn được không?" Tô Huy Huy có chút căng thẳng.

Nam Khanh cười nhẹ sau đó mở mắt: "Tôi là Nam Khanh."

Nam Khanh, một cái tên rất hay.

Tô Huy Huy muốn tiếp tục cùng cô ấy nói chuyện nhưng Nam Khanh đã đứng dậy rời đi rồi.

"Cậu ở lại đây nghỉ ngơi thật tốt, tôi phải về sân huấn luyện rồi."

"A, nhanh như vậy liền trở về rồi sao?"

Nam Khanh cười nói: "Tôi không thể lén trốn ở đây được a, cậu chú ý vết thương ở chân, nghỉ ngơi thật tốt."



Trên đường về, Nam Khanh đi rất chậm, hai bên lối đi trong khuôn viên đều trồng cây, rõ ràng là có chỗ râm mát nhưng cô lại đi về phía mặt trời chiếu xuống.

Giẫm lên ánh nắng mà đi, cô đi rất chậm, đi bộ không bị hụt hơi, cảm giác mệt mà không bị tức ngực thật dễ chịu, đây là cảm giác của một cơ thể khoẻ mạnh, thật tốt.

Đang đi, Nam Khanh liền nhìn thấy một nam sinh bước về phía mình.

Trên người cậu ta là bộ đồ huấn luyện quân sự, rõ ràng là quần áo rất bình thường nhưng mặc lên người cậu ta lại vô cùng nổi bật, cả người đều phát ra cảm giác mê hoặc đầy cám dỗ.

Cậu ta đi dưới bóng râm, đầu hơi cúi xuống, mái tóc trước trán che khuất đôi mắt, Nam Khanh không thể nhìn rõ nét mặt của cậu ta.

Nhị Nhị nhắc nhở: "Nam phụ đã xuất hiện."

Nam phụ? Cố Mục Lâm?

Nam Khanh sửng sốt trong giây lát nhưng vào lúc này, người con trai đang đi về phía cô bổng ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô.

Cố Mục Lâm sớm đã chú ý đến Nam Khanh rồi, anh ta cảm thấy cô có chút kì quái, cô luôn sợ đứng dưới ánh nắng tại sao bây giờ lại đứng đó.

Đã thế cách cô ấy nhìn mình như là đang nhìn một người xa lạ vậy.

Nghe nói cô ấy ra nước ngoài nghỉ dưỡng, mới trở về cách đây không lâu và họ đã không gặp nhau trong một khoảng thời gian dài.

Nhị Nhị: "Ký chủ, nhắc nhở một chút, Nam Khanh là tiểu thư con nhà giàu vì vậy cô ấy đã biết Cố Mục Lâm từ khi còn nhỏ, thậm chí còn thích Cố Mục Lâm, khi còn học cao trung nguyên chủ còn từng theo dõi và tỏ tình với cậu ta, cuối cùng bị nam phụ từ chối một cách phũ phàng..."

Nhị Nhị càng nói càng hăng hái, rõ ràng là giọng điệu hả hê.

"Nhị Nhị mi tại sao không nói sớm, hả?"

Nam Khanh vừa nói xong, Nhị Nhị liền cảm thấy lạnh cả người.

Nam Khanh không rảnh tranh cãi với Nhị Nhị, sau đó liền thấy nam phụ đi tới.

Lúc này anh ta xuất hiện ở đây, lỡ như đến phòng y tế gặp được nữ chính thì phải làm sao?

Vẻ mặt của Nam Khanh thay đổi, cô cố gắng nở một nụ cười mà chính mình tự cho là ngọt ngào và nói: "Cố Mục Lâm, hiện tại đang là giờ huấn luyện quân sự, tại sau cậu lại ở đây?"

Kể cả khi học cao trung nguyên chủ tỏ tình với anh ta đi nữa, đó đã là quá khứ, bây giờ là bây giờ.



Lại nói hai người đã quen biết từ nhỏ, hơn mười năm quen biết, cho dù có chút không vui vẻ cũng không đến mức phải làm ầm lên, đúng không.

Nam Khanh cho rằng cô vẫn nên tiến lên và nói một vài lời với Cố Mục Lâm.

Cố Mục Lâm rất cao, anh cao khoảng 1m9, cậu ta từ trên cao nhìn xuống Nam Khanh: "Sao cậu lại ở đây."

Cả hai đều mặc quân phục để huấn luyện, bây giờ là giờ huấn luyện quân sự và tất cả mọi người đều ở trong sân tập nhưng cả hai người họ đều ở đây.

"Điều này không quan trọng, chúng ta vẫn nên quay về thôi, nếu để giáo quan phát hiện ra chúng ta không ở khẳng định sẽ có chút phiền phức." Nam Khanh tự nhiên nói.

Mắt Cố Mục Lâm hơi nheo lại, đây là Nam Khanh ư?

Nam Khanh không lo lắng chút nào, cô chỉ muốn lừa nam phụ khiến anh quay lại sân huấn luyện, không đi lung tung nữa.

Cô biết dù mình có giả bộ như nào cũng sẽ bất đồng với tính cách của nguyên chủ nhưng hệ thống cũng không nói qua là phải giả dạng giống với tính cách của nguyên chủ a, nó chỉ nói thay đổi được kết cục của nam phụ là tốt rồi.

"Cố Mục Lâm, chúng ta quay về đi?"

Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, cuối cùng mở miệng: "Được."

Hai người một nam một nữ, một cao một thấp, đi dọc trên con đường, trên đường đi rất yên tĩnh, không một ai nói chuyện. Nam Khanh đi phía trước, Cố Mục Lâm theo sau.

Cho đến khi trở lại sân huấn luyện.

Nam Khanh đang tìm kiếm đội ngũ của lớp mình, đột nhiên một giọng nói trầm khàn vang lên: "Nam Khanh, trước đây cậu chưa từng gọi tên đầy đủ của tôi."

Trước đây cô thường gọi anh là Cố ca ca.

Từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cô gọi tên của mình một cách đầy đủ như vậy.

Nam Khanh sửng sốt, chưa đợi cô nói chuyện, anh cười một cách đầy thâm ý sau đó quay trở lại đội ngũ của lớp mình.

Huấn luyện quân sự bị phơi nắng cả ngày. Những người có thể được nhận vào trường đại học này một là học bá hai là gia đình giàu có hoặc gia đình quý tộc.



Tất cả bọn họ đều là thiên kim thiếu gia, nào có chịu qua cảnh này. Cả ngày đều chỉ nghe thấy những lời phàn nàn của họ.

Nữ sinh thì lo lắng liệu da của mình có bị đen đi nhiều hay không.

Giữ những lời phàn nàn, cả một ngày trời cuối cùng cũng kết thúc.

Đội ngũ vừa giải tán, từ xa đã có mấy cô gái đi tới.

"Nam Khanh, chúng ta đi mua sắm đi thôi, sau đó buổi tối đến Duệ Thành dự tiệc."

Thấy Nam Khanh do dự, Nhị Nhị liền nhanh chóng giới thiệu: "Đây đều là nhưng tiểu thư có tiếng, là bạn của nguyên chủ."

Sau cả ngày huấn luyện quân sự, những người này còn có sức để đi mua sắm?

Hai mươi năm qua Nam Khanh chưa từng đi mua sắm, cô muốn đi mua sắm nhưng hiện tại thì không. Với một cơ thể khoẻ mạnh, cô có thể đi bất cứ lúc nào.

Hôm nay phơi nắng cả ngày, cô muốn nghỉ ngơi, tuyệt đối không để bản thân mệt mỏi, giữ gìn sức khoẻ thật tốt.

Nam Khanh: "Mọi người đi đi, tôi mệt mỏi muốn về ký túc nghỉ ngơi."

"Cậu thật sự không đi sao? Vậy buổi tối nhất định phải đến dự tiệc a, nghe nói Cố thiếu cũng sẽ đến đó nha."