Chương 3: (H)

Âm thanh của nam nhân khàn khàn đến kì lạ, mang theo dụ dỗ.

Hắn hầu hạ Đào Thư thật sự rất thoải mái, không làm ra vẻ, nàng nâng tay lên ôm lấy cổ hắn, làm loạn đến rầm rì, mở miệng, khiến hắn có thể dễ dàng mà tiến quân thần tốc.

Nhìn nàng ngoan như vậy, Ngô Chiêu cười một cái, vừa lòng mà đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng ngọt, bắt đầu cùng với lưỡi nàng dây dưa, mà cái tay phía dưới của hắn cũng bắt đầu làm loạn, cũng không rảnh rỗi vì phía trên đang ăn thịt.

Hắn cảm nhận được trên tay dính dâʍ ŧᏂủy̠ càng lúc càng nhiều, cuối cùng cũng buông lỏng qυầи ɭóŧ chữ Đinh ra, đẩy nó ra nhẹ nhàng, dùng ngón trỏ mà thay thế nó, sờ vào tiểu huyệt đang ướt nhẹp kia, sau đó ngón tay cái lại tìm được hạt đậu ở giữa tiểu huyệt, bắt đầu ấn nhẹ rồi lại ấn mạnh.

Dần dần, môi của Ngô Chiêu cũng rời khỏi môi của nàng, tiếp đó dọc theo khóe môi của nàng mà mυ"ŧ vào, rồi đi xuống.

Mà sườn xám của Đào Thư đã bị hắn cởi bỏ từ lúc nào đã làm lộ ra một nửa ngực, đôi mắt Ngô Chiêu trở nên âm trầm, cúi đầu vùi mặt vào ngực của nàng, mυ"ŧ lấy cái ngực trắng nõn, ngón tay cái và ngón trỏ nắm lấy đầṳ ѵú nàng, bắt đầu chà xát.

"A~"

Đào Thư bị thao tác này của hắn kí©h thí©ɧ, thân thể run lên, khe l*и bắt đầu phun ra một đống dâʍ ŧᏂủy̠.

Cứ như vậy mà cao trào!

Nhưng cao trào như vậy vẫn không làm cho nàng thoải mái, ngược lại, càng làm cho nàng thêm ngứa ngáy khó chiu, hai chân Đào Thư kẹp lại, đem ngón tay của hắn giữ lại bên trong khe l*и, đôi mắt ngập nước mở to, nhìn Ngô Chiêu mà nói:

"Ngô tiên sinh, Thư Thư khó chịu..."

Ngô Chiêu bị ánh mắt dâʍ đãиɠ của nàng làm tim mềm nhũn, côn ŧᏂịŧ thô to không cam lòng mà đứng thẳng, khiến hắn đau đớn.

Nàng không hề nói lời da^ʍ dãng để câu dẫn hắn, nhưng hắn cũng bị đánh cho tơi bời, cái gì mà lòng tự trọng hay không cũng không quan trọng nữa, hiện tại hắn chỉ muốn nghe theo ý nàng, khiến nàng dễ chịu

Ngô Chiêu dùng sức mà rút tay ra khỏi khe l*и, không chờ Đào Thư kháng nghị, hai tay nhanh chóng nắm lấy vòng eo của nàng, khẽ dùng sức, bế nàng lên ghế phụ.

Lúc này Đào Thư đã rất khó chịu, dục lửa khó nhịn, nàng không nghĩ rằng nam nhân này sẽ đẩy mình ra, trong phúc chốc hóa ngốc, mê mang mà nhìn Ngô Chiêu.

Ngô Chiêu tháo ra đai an toàn, bò từ chỗ điều khiển đến, quỳ một gối, một bàn tay kéo Đào Thư đang mờ mịt, cười trầm thấp, nhìn nàng vừa di chuyển, ôm lấy eo nàng, khiến nàng ghé sát vào cửa sổ xe.