Chương 4: (H)

Đào yêu bị động tác va chạm kịch liệt của Ngô Chiêu làm cho phải dán sát vào cửa sổ xe, cảm xúc vô cùng sướиɠ, cánh môi nàng khẽ nhếch, theo động tác đâm ra rút vào của hắn mà thở phì phò.

Nghe được âm thanh hắn nỉ non bên tai nàng, ánh mắt mê mang của nàng bắt đầu nhìn ra cửa sổ, ngay lúc này, bỗng nhiên bên ngoài xe có người dừng lại, bắt đầu gõ gõ cửa sổ có tiết tấu.

Mà vị trí khớp ngón tay trùng hợp nơi nàng bị đè ép ở cửa sổ xe, giống như người này đang sờ nàng cách một cánh cửa sổ.

Cảm giác này, vốn dĩ Đào Thư đã rất sướиɠ, hiện tại trong lòng còn dâng lên một hưng phấn kì lạ, du͙© vọиɠ trong mắt tựa như sắp hóa thành thực thể, đầu lưỡi đỡ lấy môi đỏ, sau một trận này, nàng liền dựa vào người Ngô Chiêu, chủ động duỗi tay kéo cổ áo đã hỗn độn ta, cầm lấy hai núʍ ѵú bắt đầu nhéo nhéo xoa xoa.

Vốn dĩ âm thanh đã đi xuống, nhưng lúc này lại bắt đầu cao vυ"t.

"A...Ưʍ...Thật sướиɠ, Ngô tiên sinh....Đại dươиɠ ѵậŧ thật lớn...A....Sướиɠ quá...Mạnh nữa..."

Âm thanh kia, thực sự mê hoặc đến xương tủy.

Người đứng ngoài xe đang gõ cửa sổ, nghe thấy âm thanh này liền lui lại, cả khômg mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, không biết làm thế nào, nhưng dươиɠ ѵậŧ dưới quần hắn lại cương lên sau khi nghe âm thanh này, dựng thành cái lều.

Mà nam nhân đang thao Đào Thư, sau khi nghe thấy nàng rêи ɾỉ một cách làm càn như vậy, trong mắt xẹt qua một tia tức giận, lập tức kéo Đào Thư lên, một tay nâng chân nàng lên, khiến hai chân nàng tách ra, làm như vậy khiến hắn có thể dùng côn ŧᏂịŧ mà đâm sâu hơn, cái tay còn lại, khẽ kéo cánh tay nàng, đem cả người nàng ấn vào cửa sổ xe, hắn quỳ gối trên ghế dựa, tựa mhư máy đóng cọc mà đâm sâu vào lỗ l*и của nàng.

"Con đĩ, kêu lớn như vậy là muốn người bên ngoài và lão tử cùng thao ngươi hay sao? Hửm? Côn ŧᏂịŧ to của ba ba không đút con no hay sao?"

Đào Thư híp mắt, nhìn phản ứng của nam mhân ngoài cửa sổ, khẽ cười cười, chấp nhập va chạm mạnh mẽ của Ngô Chiêu, nàng không cảm thấy đáng sợ, ngược lại càng thêm nứиɠ mà kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ đang rong đuổi.

"Ưʍ...Được...ba ba....khiến cái người kia

...Ưʍ...Tiểu ca ca...Tiến vào đây....Được không...Aaa. Ba ba....Sướиɠ quá...."

Vừa dứt lời, trước mắt Đào Thư hiện ra một chùm ánh sáng trắng, tựa như nghe thấy tiếng kêu kinh hoảng của Ngô Chiêu đang gọi mình.

Trước khi Đào Thư ngất, nàng chỉ nghĩ rằng, nàng bị người khác thao đến ngất!

Giây tiếp theo, Đào Thư lập tức mất đi ý thức.

Đợi đến khi nàng tỉnh lại, thì phát hiện nàng không ở bệnh viện, cũng không phải ở nhà của mình, càng không phải nhà của nam nhân kia.

Căn phòng này tràn ngập tình thú của thiếu nữ, phấn nộn, nhìn một hồi nàng liền đau mắt.

Nghĩ đến chuyện té xĩu lần trước, Đào Thư ngồi dậy khỏi chiếc giường màu hồng phấn, trong mắt hiện lên một chút bực bội.

Không ngờ nàng thất bại ở lĩnh vực mà bản thân tự hào nhất, thật là ném chết người!

"Nếu ta nhớ không nhầm thì kí chủ không phải là người, cho nên ném người không được"

Trong não đột nhiên xuất hiện âm thanh của một thanh niên, nàng lại không chút kinh ngạc, vốn dĩ nàng là yêu, đối với đồ vật phi thường này thì nàng cũng không có gì là phải sợ.

Bình tĩnh kéo áo ngủ tơ tằm lên, Đào Thư dựa vào mép tường, nhìn bàn tay này, rõ ràng không phải là của nàng.

Nàng được dâʍ ŧᏂủy̠ tẩm bổ mà trưởng thành, trời sinh mị hoặc, nhỏ mà mập như vậy, không có khả năng là tay nàng.

"Cho nên ngươi đã đem ta đến đây?"

Ngay cả tiếng nói nguyên bản cũng biến thành âm thanh mềm ngọt.

"Đúng vậy, kí chủ"

"Như vậy là, lúc ta đang làʍ t̠ìиɦ được một nữa thì ngươi lại đem ta đi?"