Chương 7: Cô gái hư vinh (7)

Cha Lâm không dễ bị lừa như mẹ Lâm, sắc mặt ông nghiêm túc bế cháu ngoại về phòng: “Mẫn Nhi, con nói cho cha biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tiền này ở đâu ra? Không phải con… làm chuyện gì phạm pháp đấy chứ?”

Buôn lậu ma tuý? Bán thận? Gọi điện lừa đảo? Cặp kè với người giàu có?

Lâm Mẫn Nhi đen mặt: “Cha! Cha không tin con còn hắt nước bẩn lên người con. Hừ, không có quà cho cha nữa!”

Cha Lâm: ???

Lâm Mẫn Nhi lấy quà đã chuẩn bị trong hộp ra để trước mặt mọi người.

Tặng mẹ Lâm một hộp tổ yến thường xuyên được quảng cáo trên TV, một cái túi đi chợ tốt còn có một bộ dưỡng da đắt tiền.

Tặng Lâm Nguyệt một cái máy tính xách tay đời mới nhất, máy tính bảng, điện thoại và một đôi giày thể thao đắt tiền.

Cha Lâm mong chờ nhìn con gái, xoa xoa tay nói: “Của cha đâu?”

Lâm Mẫn Nhi kiêu ngạo hất mặt: “Không có của cha đâu!”

Cuối cùng vẫn là Lâm Nguyệt tri kỷ, giúp ông ngoại đòi được quà, một cái đồng hồ Rolex và một chai rượu Mao Đài.

Mẹ Lâm vuốt ve chiếc túi, trên mặt cười tươi như hoa nhưng miệng thì vẫn trách móc: “Mua đồ cho Nguyệt Nguyệt là được rồi, lãng phí tiền mua cho mẹ cái này làm gì?”

Mãi sau này tin tức “Người phụ nữ giàu có xách túi L năm mươi vạn tệ đi mua đồ ăn” lên trang nhất của các trang mạng lớn, mẹ Lâm vừa mắng mỏ vừa đau lòng lau bụi bẩn dính bên ngoài túi.

Lần này Lâm Mẫn Nhi thành đạt trở về giống như một cái tát thật mạnh vào mặt những người từng chê cười cô.

Nhất là Đoàn Mỹ Lệ lần trước gặp khi đi dạo phố, liên tục kéo áo ngủ của chồng hỏi: “Chồng, sao Lâm Mẫn Nhi có thể có nhiều tiền như vậy, là giả đúng không? Từ nhỏ cô ta thích hư vinh, khoác lác, nhất định là cô ta mua tin tức, em không tin!”

Người đàn ông kéo thẳng quần áo rồi lên giường đi ngủ, khó chịu trả lời: “Não em cũng to thật đấy, lại còn mua tin tức, hiệu trưởng mà mua được à? Hơn nữa giấy tờ chiếc xe kia của người ta đều đã được ông Vương xem qua, giấy tờ đều chứng minh đó là Lâm Mẫn Nhi. Em yên tĩnh chút đi!”

Người phụ nữ suýt chút nữa bị chồng mình làm cho nghẹn chết, bất mãn nói: “Cô ta còn nói có một người chồng giàu có, điều này chắc chắn là giả!”



Dù những người này có kinh ngạc như thế nào, ghen tị hay suy nghĩ đến việc kéo gần quan hệ với nhà họ Lâm thì chuyện Lâm Mẫn Nhi có tiền đã trở thành nhận thức chung của tất cả mọi người.

Thủ đô, nhà họ Hoắc.

Cha mẹ Hoắc rơi vào trầm tư khi nhìn thấy những bình luận trong video phỏng vấn trên mạng xã hội.

“Hai mẹ con nhà này giá trị nhan sắc tốt thật đấy, người đàn ông nào lại có phúc như vậy chứ? Tôi ghen tị!”

“Cộng một, mẹ là người đẹp toả nắng, con gái là một cô bé mềm mại đáng yêu. Huhu, người cha này có phải đời trước đã cứu cả dải ngân hà đúng không?”

“Sắc đẹp của tổng giám đốc Lâm chỉ là một ưu điểm không đáng để nhắc tới. Các người có biết bộ phim nổi tiếng [Nỗi oan của Ninh Triều] chính là do cô ấy bỏ tiền đầu tư không? Ngoài ra còn có một bộ phim điện ảnh đang quay, tổng giám đốc Lâm chính là biên kịch kiêm nhà đầu tư đó.”

“Lầu trên nói đúng không? Đẹp hơn tôi, giỏi hơn tôi, cố gắng hơn tôi, không nói nữa, tôi phải tăng ca! [Tạm biệt]”

“Quan trọng là người vừa đẹp lại còn tốt bụng! Mỗi lần tôi nhìn thấy tin tức về bạo lực học đường huyết áp lập tức tăng lên, cuối cùng bây giờ cũng có thể mãn nguyện!”



Hoắc Nghiêu xử lý xong công việc đi xuống dưới tầng, đối diện với ánh mắt sáng ngoắc của cha mẹ mình đang ngồi trên sofa.

Hoắc Nghiêu:...

Chuyện gì xảy ra vậy? Ghê quá vậy!

Sắc mặt mẹ Hoắc nghiêm túc bảo anh ngồi xuống sofa, lấy ra một cuốn album ảnh đã được cất vào kho từ lâu.

Hoắc Nghiêu thấy thế, mắt nhíu lại, không khỏi ngồi thẳng người.

Hai vợ chồng cẩn thận mở cuốn album ra, trên mặt vừa vui vừa buồn. Hoá ra trong cuốn album nay tất cả đều là ảnh chụp của đứa con gái út chết sớm của bọn họ, cũng chính là em gái ruột nhỏ hơn hai tuổi của Hoắc Nghiêu.

Năm cô ấy mười tuổi đã qua đời vì một căn bệnh lây lan toàn cầu khi đó.

Hoắc Nghiêu nhíu mày, ánh mắt không khỏi lạnh đi vài phần.

Nhiều năm qua, mỗi lần bọn họ xem lại sẽ lại đau khổ, có một lần mẹ Hoắc vì quá đau lòng mà suýt nữa mất mạng. Sau này Hoắc Nghiêu liền hạn chế số lần cho hai người xem album, lần này là đang có chuyện gì xảy ra?

Mẹ Hoắc xem ảnh trong album xong, vẻ mặt kích động xem lại đoạn video đó một lần nữa.

“Con trai, con xem này, cô bé giống hệt với em gái con lúc trước đúng không?”

Mẹ Hoắc thấy đáy mắt con trai hiện lên vẻ kinh sợ, lại dò hỏi: “Người ta nói cháu gái giống cô, không thì con thử ngẫm lại xem sao? Đó liệu có phải công chúa nhà chúng ta lưu lạc ở bên ngoài không?”

Tính tình cha Hoắc lại không tốt như thế, nghiêm mặt trừng anh: “Còn không mau đón vợ con của con về nhà!”

Hoắc Nghiêu đưa tay đỡ chán, trong đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên một tia lạnh lẽo.



Trong bữa tiệc của bộ điện ảnh [Hướng Dương], thân là biên kịch kiêm nhà đầu tư, Lâm Mẫn Nhi mặc một bộ váy dài màu vàng, làn váy dài tới mắt cá chân, kiểu dáng bó sát ôm lấy dáng người lồi lõm của cô, đôi mắt có hồn, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng hoàn toàn lấn ép nữ diễn viên ăn mặc thanh lịch, thuần khiết kia.

Hệ thống nhìn cô giữa dòng người, không khỏi cảm thán: “Ký chủ, trông cô không giống người bị bệnh tim hai mươi năm chút nào, không có lỗi sợ xã hội mà còn có hơi ngang ngược.”

Lâm Mẫn Nhi mỉm cười nhấp một ngụm rượu, lông mi dài phản chiếu trong ly rượu.

“Sợ xã hội thì sao có thể tìm chồng được? Nguyệt Nguyệt còn đang đợi tôi mang cho con bé một người cha về đấy.”

Hệ thống:...

Người trong đoàn phim [Hướng Dương] chính là đối tượng cô đang nhắm đến. Lần này cô đảm nhiệm vị trí nhà đầu tư, tất cả đều là những người mới được chọn từ trong trường đào tạo. Người mới chưa từng lăn lộn tìm kiếm danh lợi trong giới giải trí, còn đơn thuần dễ nắm thóp.

Ví dụ như diễn viên nam cô tự mình tuyển chọn kia, chính là một sinh viên còn trong sáng vừa mới tốt nghiệp học viên điện ảnh và truyền hình.

Chỉ cần quay về thị trấn và đóng một vở kịch vợ chồng ân ái một thời gian với cô, đợi đến khi hoàn thành nhiệm vụ thì trả lại tự do cho cậu ta, trả tiền và cho cậu ta tài nguyên là xong.

Hệ thống lạnh lùng nói: “Xin cho tôi nhắc nhở ký chủ một chút! Chồng của cô là một tổng giám đốc của công ty lớn, không phải một chàng trai đơn thuần! Đừng nghĩ là tôi không biết việc cô lấy công làm chuyện tư!”

“Khụ khụ.” Lâm Mẫn Nhi đỏ mặt, cãi lại: “Tôi đang rèn luyện cho lớp trẻ, chẳng may sau này phải diễn vai tổng giám đốc bá đạo thì sao? Làm quen một chút trước mà.”

Hệ thống lạnh mặt: “Ồ.”

Ngay lúc Lâm Mẫn Nhi đang định vươn tay đến thịt tươi mình ngắm trúng thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Tổng giám đốc Lâm?”

Vừa hay lại vừa có hơi quen tai.

Lâm Mẫn Nhi nhíu mày nhìn người đến. Ồ! Cô hiểu rồi.

Người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen gọn gàng nhưng cổ tay áo lại được sẵn lên làm cho người ta có cảm giác trong sự nghiêm túc có cả sự tuỳ tiện.

Nhìn từ góc độ cô đã đi giày cao gót nhưng vẫn phải ngửa đầu lên nhìn mà nói thì anh phải cao hơn mét tám, làn da không phải kiểu trắng bệch nhưng lại rất đẹp cùng với đường nét khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn và ánh mắt không coi ai ra gì.

Đúng là phong thái của một vị tổng giám đốc bá đạo!