Chương 38

Khó trách năm ấy y chỉ mới năm tuổi đã có thể một đường gϊếŧ ra khỏi thú tràng, rồi nhận Công chúa Quỳnh Hoa – công chúa được sủng ái nhất Bắc Lăng, chọn làm ám hầu của nàng. Từ khi Công chúa Quỳnh Hoa có được ám hầu này, nàng thậm chí còn chưa từng phải bồi dưỡng thêm bất kỳ một ám vệ nào.

Ám hầu kia một thân hắc y thêu ám văn Tuyết Phượng, mái tóc dài được buộc cao thành đuôi ngựa bằng một dải ruy băng đen như mực. Giống như những ám hầu khác, y cũng đeo một chiếc mặt nạ che kín khuôn mặt. Tất cả mọi người trên sân luyện võ đều bị đánh gục trên đất, chỉ có y là chắp tay sau lưng, dạo bước thảnh thơi.

Từ xưa, phong lưu xuất thiếu niên, ngũ lăng hào kiệt đệ nhất giáp.

Ám hầu kia thực sự là thiên tài trăm năm khó gặp một lần.

Có lẽ mỗi người đã từng được chứng kiến thân thủ của ám hầu kia thì đều sẽ hiểu được tại sao trước khi hòa thân, Công chúa Quỳnh Hoa lại từ chối lời đề nghị chọn một ám hầu khác. Đã từng gặp qua một người kinh tài tuyệt diễm đến vậy thì sao có thể chấp nhận những người khác đây.

Thật đáng tiếc, ám hầu của Công chúa Quỳnh Hoa đã mất từ hai năm trước rồi.

*

Hàng đêm, mỗi khi Triệu Bân trở về, mùi rượu và mùi hương son phấn trên người càng ngày càng nồng nặc. Công chúa Quỳnh Hoa mỗi ngày vẫn như cũ đợi hắn ở cửa thư phòng, chỉ là vẻ mặt nàng càng ngày càng buồn bã, người cũng dần dần gầy đi.

Gần đây, thanh danh ở trong triều của Triệu Bân cũng dần nổi lên, thực sự là xuân phong đắc ý. Hắn ngày ngày cũng vị Tam công tử kia lưu luyến Tần lâu Sở quán, dẫn y phẩm rượu ngon, nếm thử đủ loại trân bảo. Thế mà vị Tam công tử lại còn thật sự cho rằng Triệu Bân coi trọng y, thế nên chưa bao giờ lên tiếng từ chối hắn. Có điều, hơn một tháng sau, thân thể y liền suy sụp.

Triệu Bân thảnh thơi ngồi ở bên cửa sổ ngắm trăng, Hạ Hà yên lặng đến bên cạnh rót rượu cho hắn.

Tam công tử ngồi cùng Tề Vương chưa được một nén hương đã bị hoa khôi mới đến của Tiêu Kim lâu câu đi mất. Y hào phóng ném ra một đống tiền để mua đêm đầu của nàng ta. Bây giờ hẳn là đã sớm xuân phong nhất độ ở sương phòng dưới lầu rồi.

Y vừa ra khỏi cửa phòng, Triệu Bân cũng liền đuổi hết tất cả vũ cơ thanh quan trong phòng ra luôn rồi.

“Ưm… A… Công tử, cầu xin ngài, đừng đánh ta nữa, đã sưng lên rồi. Nô gia giúp công tử liếʍ liếʍ được không.”

“Ngươi là đang cười nhạo ta không cứng lên được đúng không? Nhìn ngươi đi, vυ" bị đánh mà còn có thể ra nhiều nước như vậy, thật sự là đồ tiện nhân dâʍ đãиɠ.”

“Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, quả thật không tồi.” Triệu Bân giơ lên chén rượu lưu li trong tay, vui vẻ nghe tiếng kêu khóc của nữ tử trong sương phòng ở dưới lầu truyền lên.

Hạ Hà nhướng mày cụp mắt, mắt điếc tai ngơ với những âm thanh từ bên ngoài truyền đến, y thấp giọng bẩm báo: “Vương gia, có mật tin từ núi Sùng Minh bên kia truyền đến, hình như đã tra ra được một ít tung tích.”

Tinh thần Triệu Bân đột nhiên tỉnh táo hẳn, hắn đặt chén rượu trong tay xuống, cao giọng nói: “Mau, chuẩn bị ngựa hồi phủ.”

*

Bát thần phụng mệnh điều kim đỉnh, nhất khí hồi xuân mãn giáng nan.

L*иg đèn đỏ thẫm được treo cao cao khắp phủ Bình quốc công, pháo trúc rộn rã, đúng là một ngày đại hỉ.

Triệu Bân khoanh tay đứng ở hành lang. Người tập võ tai thính mắt tinh, hắn không cần cố sức cũng đã có thể nghe được tiếng hỉ nương không ngừng nói lời cát tường ở trong phòng, còn bạn bè thân thích của biểu muội thì lại đang trấn an nàng, rằng nàng rơi lệ sẽ làm lem lớp trang hoa, không cát tường.

Tam công tử Phủ Thị Lang đi tới trước mặt hắn. Rõ ràng là ngày đại hỉ nhưng quần áo đỏ thẫm cũng chẳng che được sự bực bội và hằn học trên khuôn mặt y.

Mấy ngày nay, thân thể Tam công tử coi như đã hoàn toàn sụp đổ, cho dù có đối mặt với mỹ nữ quyến rũ nhất, thậm chí là khi được các mỹ nhân dùng mềm miệng thơm kí©h thí©ɧ nhiều lần, vật dưới thân của y lại vẫn cứ mềm nhũn, chẳng hề có chút phản ứng nào. Y đã mời thái y đến xem, nhưng bọn họ chỉ nói là do túng dục quá độ, thân thể thiếu hụt. Y đã uống rất nhiều loại thuốc bổ tráng dương, nhưng vẫn không có tiến triển gì cả. Tính cách của y càng thêm quái đản thô bạo, thủ đoạn đùa bỡn nữ nhân cũng càng thêm ùn ùn không dứt, tàn nhẫn bất kham.