Chương 40

Chỉ là không biết… Khi Công chúa Quỳnh Hoa giữa chừng tỉnh lại, nhìn thấy bản thân mình bị làm nhục như kĩ nữ lại bất lực chẳng thể làm gì, thì không biết nàng ta sẽ có bộ dạng như thế nào đây.

Tề Vương – người mà dân chúng Đại Triệu vẫn luôn khen ngợi là công tử như ngọc, lúc này đây lại nở nụ cười tàn độc với mỹ nhân đang hôn mê trên giường.

Những ngón tay thon dài của hắn một đường lần mồ xuống dưới, cuối cùng chậm đến bộ ngực sữa đẫy đà kia của nàng. Triệu Bân hít một hơi thật sâu hương hoa mai nồng đậm toả ra từ cơ thể Công chúa Quỳnh Hoa, dươиɠ ѵậŧ phía dưới càng thêm sưng to.

“Ưm…” Tựa hồ là bị chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên tay hắn đυ.ng phải, công chúa hơi co người lại.

Trong men say mông lung, Triệu Bân chẳng chút thương hương tiếc ngọc mà toạc áo ngủ của công chúa, hai tay hắn gấp không chờ nổi mà nhào nặn cặρ √υ" non nớt thành các loại hình dạng khác nhau.

“A… Đừng.” Công chúa vẫn đang chìm trong giấc ngủ mà mày vẫn nhíu chặt, cố gắng tránh né sự quấy phá của hắn, hai cổ tay trắng nõn của nàng bị quần áo trói chặt cọ ra vết bầm khó coi.

Đôi chân dài mạnh mẽ của Triệu Bân ghì lại cơ thể đang bắt đầu vặn vẹo phản kháng của công chúa. Hắn vùi đầu vào giữa đôi gò bồng kiêu hãnh, không ngừng gặm cắn, đồng thời, ngón tay mang chiếc nhẫn ban chỉ cũng liên tục ấn miết quả anh đào đỏ mọng bên còn lại. Núʍ ѵú bị hắn giày vò đến cứng lên, sưng đỏ.

Hắn cứ thế một đường mà dây dưa xuống phía dưới. Làn da công chúa mịn màng mềm mại như trứng sữa, hắn hết gặm lại véo, thô bạo mà lưu lại vô số vết bầm xanh tím trên người nàng. Hai chân Công chúa bởi vì bị hắn trói vào hai cột giường mà bị tách rộng ra, dương cụ của Triệu Bân dễ dàng đặt ở phía trước âʍ ɦộ của nàng. Hắn không tự chủ được mà thúc eo, cách lớp qυầи ɭóŧ của hai người mà cọ xát một hồi ở cửa vào hoa huyệt mềm mại kia.

Cũng đã đến lúc rồi. Triệu Bân cảm thấy dương cụ nơi thân dưới đã bị ôn hương nhuyễn ngọc trước mặt kí©h thí©ɧ đến nổi cứng đến phát đau. Hắn nhanh chóng cởi bỏ lớp quần cuối cùng, dục căn đỏ tím sớm đã nhất trụ kình thiên, ngay cả mã mắt cũng đã bị kí©h thí©ɧ đến mở ra, chảy ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Bởi vì vẫn chưa dứt cơn say nên hắn càng thêm lâng lâng, tất cả những ác ý vốn ẩn giấu trong lòng hắn đều bị khơi dậy hoàn toàn. Hắn nhớ đến những thủ đoạn đùa đỡn nữ nhân mà mình đã thấy ở Tiêu Kim lâu. Đường đường là Công chúa của một đất nước lại giống kỹ nữ trong chốn trăng gió mà mặc cho hắn chơi đùa phóng đãng, chỉ tưởng tượng đến thôi mà máu trong người hắn đã sôi cả lên, cự vật dưới háng cũng nhảy lên theo.

Hắn dễ dàng tách đôi môi non mềm của Công chúa ra, để dương cục của mình kề sát bên miệng nàng. Qυყ đầυ thô lớn màu đỏ tím tương phản rõ rệt với đôi môi anh đào của công chúa.

“Một khi ngươi đã thích bổn vương như vậy, thậm chí còn không từ thủ đoạn để được gả vào đây, ta nghĩ Vương phi hẳn là sẽ thực vui vẻ dùng cái miệng nhỏ kia của người để hầu hạ bổn vương nhỉ?” Khuôn mặt vốn tuấn mỹ xuất thần của Triệu Bân lúc này lại xen lẫn thêm ham muốn và ghét bỏ, trông chẳng khác gì tiên nhân đã ngã xuống khỏi thần đàn.

Triệu Bân cúi người, dí dương cụ vào sát mặt công chúa. Dưới tác dụng chậm của loại loại rượu hắn đã uống, hắn phải cố gắng lắm mới nhắm được vào cái miệng nhỏ nhả khí như lan của nàng.

Đột nhiên, Triệu Bân cảm thấy sau gáy nhói lên.

Hai mắt hắn tối sầm, không tự chủ được mà ngã quỵ về phía trước, đột nhiên hắn cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc. Nhưng rõ ràng là công chúa còn đang hôn mê cơ mà.

Không chờ hắn ngã xuống, ai đó đã túm lấy cổ áo hắn từ phía sau rồi ném qua phía khác. Người nọ mặc đồ đen, mang một cái mặt nạn nửa mặt. Y quay mặt đi, không hề nhìn đến cảnh tượng hương diễm trên giường, nhưng động tác ném Triệu Bân xuống đất lại rõ ràng mang theo sát khí.

Đầu óc Triệu Bân choáng choáng váng váng. Không biết là bởi vì men say hay là vì bị đánh vào gáy mà hắn có cảm giác như mình đang ở trong mơ.

Nếu không phải trong mơ, thì vì sao hắn lại nhìn thấy trước mặt mình cái bóng người quen thuộc vĩnh viễn không thể xuất hiện kia được chứ?

Nhất định là hắn đang nằm mơ rồi.

*