Chương 35: Tướng phủ có hỷ 35

Editor: Diệp Thanh Thanh

Lần này Lịch Hạo Triết xin ra ngoài du ngoạn Lịch thị cũng không ý kiến gì. Bà ấy không ngốc ngay từ lần trước khi Lịch Hạo Triết trở về bà đã phát hiện có gì đó không đúng. Có điều bây giờ nhà này do Tuyết Đào quản, con trai bà vẫn còn một đống chuyện lộn xộn chưa giải quyết xong, bà nào còn tâm tư chăm lo cháu trai? Bà ấy chỉ dặn dò vài câu ở ngoài phải chú ý an toàn và nhét mấy tờ ngân phiếu vào tay cậu nhóc, sau đó không nói thêm gì nữa.

Không qua bao lâu, Dạ Trúc bước lại gần nói nhỏ vào tai Tuyết Đào: "Thưa phu nhân, người phía tiểu viện ngoại ô báo tin gần đây Tướng Quân đã gửi một thị vệ đến đó nói để tiện chăm sóc Kiều cô nương nhưng thực chất giống âm thầm giám sát vì bất kể nàng ta đi đâu người kia cũng đi theo.”

Tuyết Đào lạ lùng nhướng mày, quái lạ Lịch Văn Trạch chỉ bị Kiều Tư Thu nháo loạn vài lần vậy mà anh ta liền dùng đến biện pháp này?

"Nô tỳ nghe nói gần đây Kiều cô nương khá yên phận, không biết nàng ta đã gặp kí©h thí©ɧ gì mà ngày ngày đều quanh quần trong hậu hoa viên đọc sách trồng hoa, người thị vệ kia lúc đến tiểu viện có mang theo một con chó, Kiều cô nương rất thích con chó đó.” Dạ Trúc vừa dơ tay đỡ Tuyết Đào đứng dậy vừa nói.

"Có chỗ nào đó không đúng lắm!”

Tuyết Đào nheo mắt, đầu óc của nữ chính bị cô đã kích đến đần độn ngược lại nam chính lại vô cùng tỉnh táo thật có chút không công bằng, cô suy nghĩ một hồi sau đó ra lệnh: "Dạ Trúc, muội đến nhà kho lấy vài khúc vải tốt và những bộ lông thú ta đã tích từ mấy năm trước chia ra thành nhiều phần gửi cho Tô di nương, Hứa di nương, Xảo Thanh, Kiều cô nương mỗi người một phần giúp ta.”

Dạ Trúc hơi do dự: "Lượng lông thú này vốn chuẩn bị cho phu nhân giờ ban thưởng hết rồi còn phu nhân thì sao?"

Cô ấy thắc mắc cũng không có gì lạ, sinh thần lão phu nhân ban thưởng tất cả tiểu viện đều có Kiều Tư Thu do Tuyết Đào làm chủ cũng được đủ phần hiện tại cô còn muốn gửi tặng nửa thật sự không cần thiết lắm.

"Mặc dù năm nay Tướng Quân gặp chút chuyện xui xẻo nhưng cũng không phải việc nghiêm trọng gì sớm muộn cũng qua đi, trái lại năm nay trong nhà chúng ta gặp rất nhiều tin vui đặc biệt hôm nay có đến ba tin đại hỷ đúng là tam hỷ long môn ta và lão phu nhân đều rất cao hứng. Nếu Kiều cô nương có hỏi chuyện gì đang xảy ra, muội hãy nói như vậy.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tuyết Đào, đột nhiên Dạ Trúc nhớ tới những gì hôm qua Hứa di nương đã nói, cô ấy mỉm cười gật đầu rồi đi ra ngoài.

Cô ngồi thẳng lại để nữ nô tỳ phía sau dễ chải tóc. Tuyết Đào thở dài, không bao giờ cô cho phép hai mối đe dọa tính mạng của mình là nam nữ chính có thể tùy tiện nhảy nhót xung quanh được. Hiện tại Lịch Văn Trạch nhanh chóng thoát cơn mê muội trở về trạng thái tỉnh táo nhưng ai dám đảm bảo anh ta sẽ không rơi vào lưới tình một lần nữa. Nếu không phải do gần đây cuộc sống của anh ta gặp nhiều khó khăn liệu anh ta sẽ suy nghĩ minh bạch như vậy? Hay cả ngày sẽ nói về trách nhiệm, lòng biết ơn với ai đây.

Phi, ai thèm quan tâm!

Quyền chủ động phải chính mình nắm giữ mới thoải mái.

Lúc cô đến viện lão phu nhân chỉ có Hứa di nương ở đó, cô ấy đang ngồi đấm bóp chân cho Lịch thị thỉnh thoảng ngẩng đầu lên tán gẫu.

"Thỉnh an mẫu thân."

Tuyết Đào mỉm cười, bước lên phía trước hành lễ: "Mẫu thân, sinh thần vui vẻ."

Hứa di nương đứng dậy lui sang một bên, Lịch thi trông nghiêm trang nhiều khi mặc trên người bộ y phục màu đỏ sẫm, mỉm cười phất tay ra hiệu rằng Tuyết Đào có thể miễn lễ sau đó bà lấy hồng bao từ trong ống tay áo ra thưởng cho cô.

Tuyết Đào vui vẻ nhận hồng bao, được nghe rất nhiều lời tốt lành bà lão như một đứa trẻ hạnh phúc khi đến sinh thần của mình. Sau khi cô ngồi xuống, Lịch Văn Trạch cũng đến theo sau là Tô di nương vì bụng đã to nên việc đi lại càng ngày càng vất vả.

Tô di nương chuẩn bị hành lễ thì bị ngăn lại, lúc này người ta đang mang thai đi lại khó khăn ai nở để cô ấy khụy gối hành lễ chứ. Đúng là mẹ quý nhờ con.

Sau khi Lịch Văn Trạch ngồi xuống, Xảo Thanh cũng đến mỗi người nói một câu chúc tốt đẹp tiếp đến bà lão cũng thưởng hồng bao. Vẻ mặt bà hài lòng nhìn mấy người đang ngồi xung quanh mình, nhìn cái bụng to của Tô di nương bà tưởng tượng đến lúc này năm sau bà ấy đã có thể bế một đứa trẻ nhỏ trắng trẻo béo tròn trong tay. Bà gần như quên mất lần cuối mình được bế cháu là khi nào.

Thấy Hứa di nương vẫn quy cũ đứng bên cạnh Lịch thị, Tuyết Đào cười nói: "Mẫu thân thật làm người khác đau lòng, mặc dù từ lâu Hứa di nương hầu hạ người tình cảm cũng khác biệt nhưng hôm nay con dâu nhất định phải làm chủ cho Hứa di nương miễn lễ được ngồi."

"Miệng con càng ngày càng không khoan nhượng ai, ngồi xuống đi, ta không trách nàng." Lịch thị mỉm cười nhìn Tuyết Đào giả vờ mắng.

Hứa di nương vội vàng kéo tay áo bà: "Con tình nguyện hầu hạ lão phu nhân!"

"Tương lai còn nhiều cơ hội, bây giờ tỷ là một thân hai người mẫu thân còn có thể trách tỷ sao?"

Nụ cười trên môi Tuyết Đào càng ngày càng rạng rỡ, mặt Hứa di nương đỏ lên khi nghe thấy câu này, cô ấy không thể thốt ra lời nào chỉ có thể mím môi cười ngượng ngùng.

"Phốc!"

Lịch Văn Trạch ở phía đối diện đang uống trà vừa nghe được tin này trà trong miệng không kịp nuốt xuống, anh ta đã trực tiếp phun ra ngoài.

Tuyết Đào ngạc nhiên nhìn người đàn ông, sao đối phương bất ngờ như vậy? Anh ta trông giống như thanh niên chưa trải sự đời lần đầu tiên được làm cha.

"Tướng quân, người thật cao hứng."

Tuyết Đào mỉm cười híp mắt nhìn người đàn ông đang lau nước trên miệng, sau đó lại nhìn sang Lịch thị đang ngạc nhiên: "Mẫu thân, đây thật sự là đại hỷ!"

"Tốt, tốt, tốt!" Lịch thị nắm lấy tay Hứa di nương gật đầu liên tục, khóe mắt hơi ướt. Hứa di nương đã vào Tướng phủ từ khi còn rất nhỏ và luôn ở bên cạnh hầu hạ Lịch thị tình cảm giữa hai người chắc chắn đặc biệt, so với tin Tô di nương mang thai lần này lão phu nhân rõ ràng vui vẻ từ tận đáy lòng.

Tô di nương vô thức đặt tay xuống cái bụng nhô cao của mình sờ sờ, cảm thấy có chút khó chịu. Những ngày qua cô ấy tận hưởng được mọi người trong phủ yêu thương. Tuyết Đào không giống các chủ mẫu khác nhìn thê thϊếp không thuận mắt rồi thay đổi quy củ để ngăn cản họ sinh con, cô ấy cảm thấy đối phương tuyệt đối muốn mình sinh đứa nhỏ trong bụng an toàn. Thật sự có thể nói chính mình không cần sống trong lo sợ so với những thê thϊếp nhà khác, cô ấy thấy chính mình hạnh phúc hơn rất nhiều.

Editor: Diệp Thanh Thanh