TG2 - Chương 1: Công lược bạn tù

Hoàn cảnh Lâm Triệt thế giới này thiết lập là con riêng tài phiệt, cậu bị coi là con tốt giúp công ty thoát tội, cừu non ném vào trong ngục giam thành phố A, đây là ngày thứ ba cậu ở ngục giam.

Hôm nay trong ngục giam đưa vào một tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи, lần đầu tiên Lâm Triệt thấy hắn thiếu chút nữa bị dọa đến tè ra quần, nam nhân cao khoảng 195, dáng người rất lớn, cánh tay của hắn thậm chí so với đùi Lâm Triệt còn muốn thô hơn, cậu cho rằng đây là mục tiêu công lược lần này, nhưng hệ thống lần này cũng không nhắc nhở.

Lâm Triệt ở góc tường co rụt lại, nam nhân tự mình đến gần chỗ cậu

"Tôi tên là Bành Vĩ, cậu tên gì?"

"Lâm...... Lâm Triệt." Lâm Triệt run rẩy nói.

"Cậu có biết tôi đã phạm tội gì không? "Người đàn ông không đợi cậu đáp lời, dùng ánh mắt gần như tham lam nhìn:" Tôi là kẻ cưỡиɠ ɧϊếp, chính xác là cưỡиɠ ɠiαи đàn ông."

Lập tức Lâm Triệt đổ mồ hôi lạnh, mấy ngày nay cậu cũng không dám cởϊ qυầи áo, ngay cả đi WC cũng tránh Bành Vĩ, trong lúc vô tình cậu đã xem qua kích thước của Bành Vĩ, dươиɠ ѵậŧ lớn vô cùng có thể so với cánh tay trẻ con, qυყ đầυ tựa lớn như hai quả trứng gà hợp lại.

Tuyệt đối không thể để cho Bành Vĩ tên biếи ŧɦái có nửa điểm cơ hội lợi dụng, cũng may lần đầu tiên gặp mặt nói chuyện, bọn họ cũng không còn nói gì nữa.

Đêm hôm đó, Lâm Triệt mơ mơ màng màng cảm giác giống như có người ghé vào trên người mình, lỗ tai còn ngứa, phía dưới dươиɠ ѵậŧ nhỏ cũng có kɧoáı ©ảʍ, cậu rêи ɾỉ một tiếng sau mãnh liệt bừng tỉnh.

"Bành... Bành Vĩ! Cậu đang làm gì vậy! "

Lâm Triệt sợ hãi, cậu cố gắng đẩy cánh tay Bành Vĩ nhưng tác dụng rất nhỏ.

"Tôi đang làm cậu, mặt ngoài trốn tránh lão tử nhưng còn cố ý lắc ngươi cái kia mông câu dẫn lão tử dươиɠ ѵậŧ, cậu nói có phải hay không tìm tôi thao!"

"Ô ô, ta không có...... Ân a!"

Dươиɠ ѵậŧ nhỏ bị bàn tay to chứa kén dày của Bành Vĩ tuốt lên xuống, lần đầu tiên bị đối xử như vậy cậu sảng khoái đến nước mắt chảy ròng, bàn tay to khác của Bành Vĩ cắm vào trong miệng Lâm Triệt, bắt chước tư thế giao hợp rút ra cắm vào, ngón tay rất dài thậm chí đều có thể cắm vào cổ họng của cậu, Lâm Triệt khống chế không được nôn khan.

"A a...... Đừng...... A...... Đừng như vậy Bành Vĩ!"

"Tao hóa! Giả bộ cái rắm, cho dù cậu kêu rách cổ họng, hôm nay lão tử cắm nát cúc huyệt cậu cũng sẽ không có người cứu."

Lâm Triệt tuyệt vọng, cậu biết rõ lời Bành Vĩ nói là thật, cho dù thật sự bị cưỡиɠ ɠiαи cũng sẽ không có người tới quản, huống chi cậu cũng chỉ là một đứa con bị vứt bỏ.