Chương 4: Học trưởng anh phải ngoan!!

Từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đưa cho nhân viên: "Quẹt thẻ, tính tiền."

Nhân viên bán hàng nhanh nhẹn chạy đi tính tiền. Nhân viên khai báo hoá đơn xong, cầm máy POS chạy tới: "Thiếu gia...... Xin hãy nhập mật mã.."

Hoá đơn vừa được đánh ra trong nháy mắt, âm thanh nhắc nhở tràn đầy vui mừng của hệ thống lại vang lên.

【 Chúc mừng anh trai nhỏ đã hoàn thành nhiệm vụ, đã nhận được hai mươi vạn khen thưởng ghi vào sổ. 】

Du Thiên mua quần áo xong thì quay về Từ gia, trong nhà chỉ có người hầu, người mẹ kế kia hình như đã đi du lịch rồi, cả Từ Diệt Phàm cũng không có ở nhà.

Anh đi dạo quanh một vòng, mở tủ quần áo ra xem một chút, ở bên trong tất cả đều là loại quần áo chất lượng cao nhưng toàn là đồ nhìn như ông lão vậy? Nhìn âm u lại già trước tuổi.

Du Thiên lạnh lùng đóng lại tủ quần áo, xoay người vào toilet tắm sơ qua rồi thay quần áo vừa mới mua hôm nay.

Trong gương, nam sinh thân đã cao hơn một mét tám, ngũ quan anh tuấn sắc lạnh như điêu khắc, tinh xảo soái khí, nếu cười lên, nhất định làm bao thiếu nữ điêu đứng.

Kể cả lúc này Du Thiên có lạnh mặt, thì cũng đã là một băng sơn mỹ nam vô cùng có khí chất .

Nguyên chủ cũng thật là lạ, dung mạo đẹp như vầy mà không đem kheo. Mà lại đem đi dấu, chậc chặc....

"Mi tên là gì?"

【 Anh trai nhỏ hỏi em sao? 】

"Nơi này còn có người khác à?"

【 Em là hệ thống thông minh tuyệt đỉnh Vương Giả. 】Âm thanh hệ thống vui vẻ không thôi.

"Chỉ bằng mi?" Nam sinh trong gương thần sắc lãnh đạm: "Cùi bắp có khi còn có ích hơn." Bị Du Thiên ghét bỏ, hệ thống buồn bực không thôi.

Du Thiên xoa cằm bước ra ngoài, đi đến bên giường.

Anh không hiểu sao lại đến nơi này, còn phải hoàn thành đống nhiệm vụ lung tung vớ vẩn... Thế nhưng không hoàn thành thì không thể quay trở về.

Đừng để cho anh biết là thằng khốn nào bày ra trò này.

Chiếc gối bị Du Thiên nắm trong tay dần dần bị biến dạng.

Du Thiên bị tiếng đập cửa đánh thức, từ trên giường ngồi dậy, thế mà anh lại ngủ quên mất...

Tiếng đập cửa ở bên ngoài vẫn dồn dập liên tục, Du Thiên đi ra mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa là một chàng trai thấp hơn anh một cái đầu, nhìn tổng thể thì...ừm trong khá là ôn nhu ngoan hiền....

Đây là cậu em trai cùng hộ khẩu khác cha mẹ kia của nguyên chủ.

Dáng dấp cũng rất không tồi nha.

Cơ mà lại thêm một đứa yên thân làm mỹ nam thì không làm, cứ phải gây sự kiếm chuyện là sao.

Từ Diệt Phàm cũng bị người mở cửa dọa cho giật mình, mất một lúc lâu mới phản ứng lại, không thể tin được gọi một tiếng: "Anh?"

Anh ta sao lại biến thành như này?

Cậu vẫn luôn biết Từ Du Thiên lớn lên rất đẹp trai, cho nên khi thấy anh ta cả ngày um ám trầm mặt thành bộ dạng ma chê quỷ hờn hồn kia, thật lòng cậu ta thấy rất thích chí.

Từ Du Thiên siết chặt hai tay.

"Có việc gì?"

Giọng nói này vẫn là giọng mà cậu quen thuộc, tuy nhiên dường như so với trước kia còn lãnh đạm hơn rất nhiều, khí chất quanh thân Du Thiên cũng thay đổi, chỉ có lạnh nhạt cùng hờ hững.

Trên mặt Từ Diệt Phàm nở ra nụ cười tươi, quan tâm hỏi: "Anh, anh mới cắt tóc sao?"

"Làm sao?"

"Không, không có việc gì." Bị ánh mắt lạnh lùng của Du Thiên nhìn chằm chằm, Từ Diệt Phàm có một loại ảo giác như toàn thân bị xuyên thấu, liền vội nói: "Em nghe người làm nói anh đã về, nên em đến thăm anh."